BÙI MINH QUỐC
Những tưởng những mình có thể nghỉ ngơi
Với biển xanh kia nắng gió tuyệt vời
Tôi lại sống những đêm hè trăn trở
Sóng nói những gì trước cửa Vũng Tàu ơi
Bạn tôi chết dưới chân cầu Cỏ May
Mũi vu hồi phía đông năm ấy
Phút khốc liệt cuối cùng
Khuôn ngực anh bất thần bật dậy
Cụm hoả lực cuối cùng tắt hẳn
Chúng tôi ào lên ngày đại thắng
Và bây giờ những chiếc xe qua, rồi những chiếc xe qua
Mùa hè bình yên đưa người đi nghỉ mát
Trong số họ có bao người biết được
Máu đã đổ làm sao trước nhịp cầu này
Cây cầu tầm thường vài phút bánh xe quay
Bạn tôi chết khi còn rất trẻ
Tuổi cô gái kia thôi, đang ùa chạy nô cười
Mắt mở nhìn như uống cả xa khơi
Giang tay choàng lấy biển
Và thân thể ngời ngời trong sóng quyện
Bạn tôi ơi
Nếu còn sống, chắc hẳn là anh phải đến tận đây
Để xoãi mình trên cát
Cho sóng mơn làn da, nghe rì rầm biển hát
Thấy cuộc đời yên ả biết bao nhiêu
Có thể là anh sẽ gặp và yêu
Chính cô gái kia đang tung mình giỡn sóng
Cô ấy cũng yêu anh, ôi vầng mặt trời bé bỏng
Cứ thế bồng bềnh mọc lặn giữa đời anh
Nhưng anh chẳng đến được đây
Chẳng bao giờ đến được
Tuổi hai mươi anh nằm lại đó rồi
Ngực đẫm máu dầm trong bùn nước
Nghe thân cầu rung động tiếng xe lăn
Anh cứ nằm yên lặng băn khoăn
Bao người đi lướt qua Có ai nhớ tới mình hay chẳng nhớ
Cái đó đâu quan trọng chi mà Anh chỉ muốn gửi hồn mình theo họ
Một bãi bờ tìm kiếm suốt đường xa
Ôi bãi bờ tìm kiếm suốt đời ta
Nơi hiển hiện những gì ta hằng nấu nung trong lửa
Người thực sự làm người,
Người thực sự thương nhau
Mắt gặp mắt trong ngần,
Lòng với lòng rộng mở
Mỗi ban mai lại như thuở yêu đầu.
Vũng Tàu 1976
Filed under: Bài của bạn, Thơ | Tagged: BÙI MINH QUỐC |
Bình luận về bài viết này