Chuyên mục
80 Sủng Vai Ác Trong Lòng Bàn Tay

80 Sủng Vai Ác Trong Lòng Bàn Tay – 11

Chương 11

Edit: Hải Yến

Beta: Linh Lung, paraleo87, Jade 

Lúc cha anh mới qua đời, mảnh đất đáng giá duy nhất đã bị trưởng thôn lừa cướp đi mất.

“Dù sao trong nhà cũng không có người trồng trọt, giao lại cho trưởng thôn giúp cháu trồng trọt, đợi đến lúc thu hoạch sẽ chia cho cháu.”

“Đồng ý đi, trưởng thôn không phải người nói không giữ lời, đến lúc thu hoạch chắc chắn sẽ chia cho cháu.”

Khuôn mặt chua ngoa của người đàn ông quả thực khiến người ta chán ghét, nghiêm tuc nói xằng nói bậy khiến người khác không biết phải làm thế nào.

Ai mà không biết bất cứ thứ gì đã vào tay lão thì làm gì có chuyện nhả ra bao giờ.

Thế là mảnh đất này bị cướp đi một cách trắng trợn.

Về việc thu hoạch, đến lúc đó, thể nào lão cũng trở mặt không nhận, đây cũng không phải lần đầu.

Trong nhà, anh đang suy nghĩ phải làm hậu sự thế nào.

Lúc này đây, anh vẫn chưa biết phải dùng gì để cầm cố, nhưng bất kể thế nào cũng phải tìm ông ta thử xem.

Anh để bà nằm trên giường, chỉnh lại các nếp gấp cho phẳng phiu rồi mới đi ra ngoài, khóa cửa lại, nói với căn nhà trống không: “Bà, cháu đi ra ngoài một lát.”

Không có ai đáp lại, chỉ có tiếng vọng của bản thân.

Anh xoay người đi về phía bóng tối.

Lúc anh tìm đến nhà trưởng thôn để nhờ giúp đỡ thì cũng đã hơn sáu giờ tối, mặt trời đã xuống núi từ lâu, trời đã trở tối lại không có cái gì để chiếu sáng, chỉ có thể mò mẫm trong bóng tối.

Con trai trưởng thôn vừa bước vào đã lớn tiếng quát tháo: “Cái nhà tồi tệ gì thế này? Ở kiểu gì chứ? Có cho tôi cũng không thèm.”

Trong bóng tối, tai Hạng Loan Thành khẽ động, lần này thứ họ muốn là căn nhà này sao?

Cũng được, tóm lại cũng có thứ có thể dùng được.

Lão trưởng thôn không vào nhà, cứ đi đi lại lại quanh căn nhà ba gian nhỏ, trầm tư suy nghĩ.

Lão vuốt râu, nghĩ rất lâu rồi mới nói: “Cậu xem, trời cũng đã tối rồi, tối nay cũng không vội. Hay là như thế này, sớm ngày mai tôi sẽ tập hợp mọi người trong thôn lại, xem có ai có thể giúp được cậu không.”

Chỉ vì căn nhà đã quá cũ, không muốn lấy, đổi thành “đấu giá”, không biết có ai muốn ở không nữa. 

“Cẩn thận một chút, sau này bà cụ Hạng chỉ dựa vào mình cậu thôi.”

Nói xong cũng không ở lại thêm, cùng đứa con trai ngu ngốc của mình trở về, vừa đi vừa cười nói không ngừng.   

Trong màn đêm tăm tối, cậu thiếu niên ngồi tựa lưng vào cửa, im lặng suy nghĩ.

Mặt trăng treo trên cao, bóng trăng nghiêng nghiêng, gió bắc đột nhiên nổi lên, có lẽ sau nửa đêm sẽ có tuyết rơi.

Vài bông tuyết lơ lửng giữa không trung, nhẹ nhàng rơi xuống, mang theo cái lạnh thấu xương của mùa đông.

Nghe nói đây là trận tuyết lớn hiếm gặp trong mấy năm nay, những cơn gió mạnh mẽ thổi qua cùng không khí lạnh buốt như cắt vào da thịt.

Đêm hôm đó, Hạng Loan Thành đã ngồi cả đêm ở căn nhà mà anh đã sống mười mấy năm, không hề chợp mắt.

Không thấy tương lai, không có đường lui, ngay cả đường sống cũng không thấy.

Đợi đến sáng hôm sau, khi mọi người phát hiện ra thì cả người anh đã tê cóng rồi, sau một lúc quấn chăn và chườm nước ấm, cơ thể mới bắt đầu ấm trở lại.

*

Ngày hôm sau, vừa rời khỏi giường, Tống Thiển đã nghe thấy cha cô nói chuyện với Đổng Thành Mai: “Bà lão nhà họ Hạng chết rồi.”

“Chết rồi? Có phải ông lão nhà họ mới mất cách đây không lâu không?” Đổng Thành Mai đang cầm chổi quét sân.

“Chính là nhà đó. Trong một năm mà có tới ba người chết, chỉ còn thằng nhóc vẫn còn sống.” Tống Chí Tiến lại nói: “Nếu không thì tại sao lại nói thằng nhóc đó mạng cứng chứ?”

Đổng Thành Mai bỗng ngừng tay, cẩn thận hỏi: “Vậy có đến viếng một chút không? Lần trước đã không đi rồi.”

Tống Chí Tiến gạt tàn thuốc xuống đất, dùng chân giẫm lên mấy lần, đợi đến khi nó xẹp cứng lại mới ngẩng đầu: “Viếng cái gì mà viếng! Xui xẻo! Tôi không đi, muốn đi thì bà tự mà đi.”

“Đừng có đưa Thiên Tứ theo, muốn thì dẫn theo hai đứa kia đi viếng rồi về.”

Tống Thanh trước đây từng được ông cụ bên nhà họ Hạng cho cá nên cũng nhiệt tình đồng ý đi. Tống Thiển cùng cô ấy nhanh chóng mặc áo khoác, ăn sáng xong lập tức ra khỏi cửa.

Sân đã được quét dọn từ sớm nên không còn nhìn thấy vết tích gì sót lại, cộng thêm đi vội vàng nên Tống Thiển vừa bước ra khỏi sân đã bị một màn trắng xóa bao phủ khắp nơi trước mắt làm cho kinh sợ.

Tất cả mọi thứ đều bị bao phủ bởi một tầng tuyết trắng, không còn màu sắc nào khác, vì được nghỉ phép, mọi thứ đều im lặng, không nghe thấy tiếng bận rộn vào sáng sớm của mọi người.

Tống Chí Tiến đút hai tay vào ống tay áo, cau mày: “Tuyết rơi nhiều quá, đợi chiều tuyết tan một chút rồi hẵng đi.”

Đổng Thành Mai gật đầu, đóng cổng lại.

Ông nghiêm mặt, chỉ tay vào hai chị em: “Đi làm bài đi, buổi chiều lại gọi hai đứa.”

Tống Thanh không vội về phòng ngay, cô ấy thì thế nào cũng được, dù sao cũng là gặp mặt lần cuối.

Nhưng Tống Thiển lại như kiến bò chảo nóng, chỉ muốn chạy ra ngoài, nhưng lại sợ Tống Chí Tiến nên không dám ra khỏi cửa.

Cứ đi đi lại lại trong phòng, cô rất lo lắng, bởi vì cô hiểu tuyết vẫn sẽ không ngừng rơi.

Trong tiểu thuyết có nói, bà của Hạng Loan Thành chết trước khi trận tuyết đầu tiên trong năm đó rơi, bởi vì mua quan tài cho bà, anh đã bán căn nhà vẫn không đủ tiền, người nhà đó còn muốn anh đi bắt cá, vì vậy suýt nữa đã chết cóng trong tuyết.

Sự lạnh lùng và tàn nhẫn của anh không phải được hình thành trong một đêm, sau lưng anh là những vết thương đẫm máu mang theo đau khổ và hận thù.

Bước ngoặt hắc hóa thực sự chính là hôm nay.

Bên ngoài trời quang mây trắng, không còn thấy dấu vết gì của trận tuyết tối qua, đến chiều tuyết cũng không tan được bao nhiêu, dù biết muối có thể làm tan tuyết, nhưng cũng không có ai giàu đến mức lấy muối rải khắp thôn.

Ăn cơm xong, Đổng Thành Mai cùng hai cô con gái đến nhà họ Hạng, trên đất đầy dấu chân, đất đen lẫn vào tuyết trắngcàng thêm ẩm ướt, nặng trịch, khó đi.

Càng đến gần càng thấy rõ một nhóm người đang đứng bàn tán xôn xao trước căn nhà hiu quạnh của nhà họ Hạng.

Đổng Thành Mai đến muộn, đứng bên ngoài đám người, dỏng tai nghe những người phụ nữ khác bàn tán.

Tống Thiển như một con mèo nhỏ, len lỏi qua đám đông chen vào bên trong.

Không thấy Hạng Loan Thành trước cửa, cô lại đi đến một gian khác, trong căn phòng ở phía bắc không có cửa sổ có một chỗ phồng lên trên chiếc giường gỗ nhỏ.

Cả người anh cuộn lại, run rẩy, vô thức nói sảng không ngừng.

Rất nhanh sau đó, một đám đông từ bên ngoài rầm rập bước vào, mang theo từng đợt khí lạnh, mái nhà vốn đã mỏng đến nỗi không chịu nổi mưa gió, nay mặt trời ban trưa chiếu vào làm tan đi ít băng mỏng, làm ướt lớp cỏ khô.

Nhiệt độ trong nhà thấp đến đáng sợ.

Lão trưởng thôn đứng đầu ho mấy tiếng ra hiệu cho mọi người yên tĩnh lại, mất một lúc sắp xếp từ ngữ mới lên tiếng: “Đứa trẻ của nhà họ Hạng thật đáng thương, mười mấy tuổi đã mất cả cha lẫn mẹ, bây giờ lại gặp khó khăn như vậy, tôi quả thực rất đau lòng.”

Lão hắng giọng rồi nói tiếp.

“Tôi thương lượng với mọi người một chút, có ai đồng ý nhận nuôi nó không? Nó có thể giúp mọi người làm việc. Mọi người đều biết tình hình gia đình tôi, tôi đã có một trai một gái rồi, quả thực không thể nuôi thêm một người nữa.”

Bên dưới xì xào, những tiếng kinh thường vang lên.

Điều kiện gia đình ông kém?

Ba ngày thì có hai ngày ăn thịt, bữa nào cũng có cơm, bánh bao để ăn, thằng con trai của ông mới bốn tuổi đã béo đến mức người phụ nữ hơi gầy một chút cũng ôm không nổi.

Không có ai muốn nhận việc cực nhọc này.

“Ngôi nhà này cũng sẽ thuộc về người đó.”

Nghe đến đây có người suy nghĩ.

Tốn tiền thì đúng là tốn tiền, dù sao đi nữa cũng là chỗ ở, sửa sang lại một chút là có thể ở được rồi.

Tống Thiển thấy bọn họ xem anh như hàng hóa mà tính tới tính lui, lặng lẽ hành động.

Đột nhiên không biết ai trong đám đông hô lên: “Bà Triệu mất chồng, trong nhà lại không có ai, nếu được thì để bà ấy nhận nuôi đi.”

Phía dưới đột nhiên vang lên một trận cười lớn.

Ở đây ai mà không biết góa phụ Triệu là góa phụ có tiếng nhất ở thôn Diêm Đóa này chứ, quan hệ với gần hết đàn ông trong thôn, gặp ai trên đường cũng có thể liếc mắt đưa tình, không biết xấu hổ.

Cho dù biết bà ta ở đây cũng không sợ, một người phụ nữ mất chồng lại không còn cha mẹ chồng, trong thôn này, bà ta thực sự chả có địa vị gì.

Những người phụ nữ thì thầm, đứa trẻ này nếu giao cho bà ta thì không biết sau này sẽ thành cái dạng gì nữa.

Góa phụ Triệu vừa được nhắc đến đang đứng trong góc, không thèm quan tâm những lời bàn tán xung quanh, chỉ nhìn chằm chằm vào cậu thiếu niên không chớp mắt, tròng mắt đảo một vòng, không biết đang nghĩ gì.

Bà ta vừa mở miệng đã chỉ rõ lợi hại: “Ông trưởng thôn, cậu bé này vừa nhìn đã biết là người mệnh khổ, không bằng để nó nhận tôi làm mẹ, bây giờ tôi nuôi nó, sau này về già nó sẽ nuôi lại tôi.”

Bà ta hắng giọng nói to, không hề khách khí: “Không phải những người đứng đây đều nhắm vào cái nhà này sao? Tôi không cần cái này, sau này để nó mang họ Triệu, gọi tôi một tiếng mẹ là được rồi.”

Đám người bị nói trúng tim đen, ngơ ngác nhìn nhau, bỗng một người phụ nữ cười lớn.

Nhận làm con trai? Bà góa phụ đó?

Đừng có nhận làm chồng đó.

Nhưng chẳng ai muốn lãnh kẻ không may mắn thế này về nhà, cũng không biết có sống nổi qua trận bệnh này không, nếu sau khi đưa về mà chết ở nhà mình thì biết tìm ai đòi bồi thường.

Xui xẻo!

Thiếu niên mơ hồ mở mắt ra, vừa tỉnh lại đã nghe thấy mình được nhận nuôi.

“Tôi không muốn.”

Giọng của anh yếu ớt, vừa mở miệng đã bị tiếng ồn ào xung quanh át mất.

Tống Thiển ngồi xổm bên đầu giường, nắm chặt bàn tay phải đang run rẩy của anh, giọng nói dịu dàng của thiếu nữ nhưng lại rất mạnh mẽ thay anh lên tiếng: 

“Thập Thất nói cậu ấy không muốn nhận bà ấy.”

Mọi người bây giờ mới để ý đến Tống Thiển nhỏ bé ở phía trước, đôi mắt long lanh cố mở to để tỏ vẻ hung dữ, nhưng vì khuôn mặt còn non nớt nên trông có chút buồn cười, khiến mọi người cười ầm lên.

“Con bé nhà họ Tống sao lại chạy lên phía trước vậy?”

Lão trưởng thôn lúc này lại lên tiếng: “Vợ lão Tống à, cô mau dẫn con gái về dạy dỗ lại cho tốt đi. Người lớn đang nói chuyện, trẻ con lại chen vào, còn ra thể thống gì nữa.”

Đổng Thành Mai ở bên ngoài đám người, không nghe rõ bên trong xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy ánh mắt của mọi người hướng về phía mình.

“Bảo cô đó. Con gái thứ hai nhà cô đã chạy lên đằng trước làm loạn rồi kìa, mau đưa nó về đi.” Một người đàn ông ở phía trước nói với bà.

Đám người phía trước tự động tản ra thành một lối đi để bà đi lên bắt cô về.

Tống Thiển không còn cách nào khác, đành đi theo ra khỏi phòng.

Đổng Thành Mai tức giận, véo tai cô bảo cô phải nhớ thật kỹ. 

“Con làm loạn cái gì vậy hả? Chê cha con đánh còn ít hay sao? Đầu bị cửa kẹp rồi à?”

Phía trước ồn ào chia tài sản một lúc lâu, thiếu niên mê man tự ngồi dậy, cương quyết từ chối đề nghị nhận nuôi của góa phụ Triệu.

Không đổi họ cũng không được.

Hai tay anh mạnh mẽ chống người ngồi dậy, tỏ ý bản thân không cần ai chăm sóc, nếu ai muốn đưa tiền giúp anh chôn cất bà nội thì anh sẽ giao căn nhà này lại cho người đó, còn thêm vài con cá nữa.

Mùa đông, mặt hồ đã đóng băng, muốn ăn cá chắc chắn không phải chuyện dễ dàng.

Nhà nào cũng mua trước gà, cá, thịt, trứng mấy hôm rồi ướp muối để bảo quản, chuẩn bị sẵn cho đêm ba mươi.

Chậm một chút là lên giá trên trời ngay, vài cân thịt lợn cũng không mua nổi một con cá.

Câu nói này khiến mọi người phải suy nghĩ, ai nấy đều kích động.

Sau khi cạnh tranh, cuối cùng nhà Trương lão Ngũ ở đầu thôn sẽ đưa tiền để hoàn thành việc chôn cất.

Khi trò hề kết thúc, chẳng còn mấy ai nhớ đến việc mình đến để cúng tế bà lão cả, xem xong màn “chuyện cười” vừa rồi, ai cũng thoả lòng thoả dạ trở về nhà.

Có người đi ngang qua phòng bếp, thấy con cá anh nướng hôm trước, vừa nếm thử một chút đã vội nhổ ra.

Phi!

Chắc chắn cá đã bị vỡ mật rồi, mẹ kiếp đắng quá!

Hết chương 11!

Bình luận về bài viết này