Chuyên mục
Thính Hạ

Thính Hạ – 03

Chương 03: Trận đấu bóng rổ

Dịch: Kình Lạc

Beta: Maria

Ngày đó trở về, cô lấy một chậu nước ấm, cẩn thận giặt sạch áo đồng phục của anh.

Bột giặt quần áo trong nhà là loại có mùi bình thường nhất, cô nhất thời hơi phiền muộn, không biết vì sao trên người mấy cô gái thuộc nhóm người mẫu đó lại có mùi hương đặc biệt còn dễ ngửi như thế.

Nếu như cô cũng có, thì tốt biết bao…

Ôm chiếc chậu từ nhà vệ sinh ra, vừa đúng lúc gặp Lý Yến Văn.

Lý Yến Văn hỏi cô: “Có áo đồng phục rồi.”

“Chưa ạ.” Cô nhỏ giọng nói: “Không phải của con.”

Trước kia bố mẹ bận việc nên đưa cô cho mợ chăm sóc, hai năm trước mới đón cô về, quan hệ khá lạnh nhạt, bình thường cũng không nói với nhau bao câu.

Cứ như vậy, dưới ánh nhìn chăm chú của Lý Yến Văn, cô mang áo đi phơi sau đó mới quay về phòng.

Có làm bài tập thế nhưng vẫn không thể tập trung tinh thần.

Tấm thẻ học sinh kia giống như đã khắc sâu vào trong tâm trí, viết được một lúc hình ảnh anh ném chiếc áo đồng phục dưới ánh hoàng hôn lại nhảy ra, cô không thể khống chế được cảm giác lâng lâng trong lòng, hệt như là chân đạp lên mây vậy.

Không chân thực.

Anh có nhớ rõ hôm nay không?

Cũng không biết có phải do tâm trạng trông ngóng mong mỏi hay chờ đợi gì không. Hôm sau chiếc áo khô, cô gói ghém nó lại như thể đây là sứ mệnh lần đầu tiên của mình, sau đó mang tới trường học.

Thời gian giải lao hết tiết dài nhất thì phải tập thể dục giữa giờ xong mới được nghỉ ngơi.

Cô ôm chiếc áo được đựng trong túi to giống như ôm kho báu, đi theo sau người khác chạy lên tầng, lên trên đó, cô lại gặp mấy cô gái trong nhóm người mẫu đó ở cửa lớp 11-1.

Còn chưa kịp mở miệng, cô chợt nghe thấy tiếng trêu ghẹo của một bạn nam bên cửa sổ.

“Nói rồi mà, hôm nay Giang Tố thực sự không ở đây.” Bạn nam đó cười hì hì: “Mấy cậu cũng thật là, lúc nào cũng chạy tới lớp chúng tôi, mà các cậu không phải không biết A Tố của chúng tôi rất vô tình.”

“Có bản lĩnh hay là đến theo đuổi tôi này, tôi theo đuổi dễ lắm, theo đuổi dễ hơn cậu ấy nhiều.”

Nhiều người đồng thanh, nhưng tất cả toàn là tiếng mắng chửi.

“Cậu bớt bớt lại đi, nhặt liêm sỉ lên.”

“Lại còn dùng chữ theo đuổi, cậu như chó Pug vậy, nhìn thấy con gái xinh là nước miếng chảy ròng ròng.”

“Ha ha ha ha ha! Cút!”

Sự náo nhiệt của bọn họ không hợp với cô, cô như người dưng co quắp đứng ở đó, trong lòng vô vàn cảm xúc, không biết tâm trạng hiện tại là gì.

Cô nhẹ nhàng thở ra nhưng lại cảm thấy bản thân thật buồn cười.

Cho dù anh sẵn lòng yêu đương, yêu nhiều hay ít thì thế nào, chẳng lẽ cô có cơ hội ư?

Giống như bị tạt gáo nước lạnh, cô đột nhiên tỉnh táo lại.

Người theo đuổi anh dù có là cô gái xinh đẹp rạng rỡ ra sao, anh cũng không thích, huống chi là cô.

Cô ở trong đám người, đổi một bộ quần áo, vẫn sẽ không có ai nhận ra cô.

Thậm chí anh có thể đã quên bạn nữ ngày hôm qua cao hay thấp, béo hay gầy. Có lẽ anh chỉ nhớ có một người thế này, vài ngày trôi qua, e rằng ngay cả hình ảnh người ấy cũng đã bị lu mờ.

Tối hôm qua từng ý nghĩ nối tiếp nhau nảy ra trong đầu không thể nào khống chế được. Cô hơi thấp thỏm, cô không rõ mình đang mong đợi điều gì, nghĩ đến khi anh thấy mình sẽ có vẻ mặt hay động tác gì… Nhưng tất cả, đều là hoang đường.

Thẩm Thính Hạ không nghĩ nữa.

Cô mang chiếc áo giao cho một bạn nam ở cửa sau, nhờ cậu ta đưa tới chỗ ngồi của Giang Tố.

Lúc đi ra, cô nghe thấy có người gọi mình, là bạn nữ phát thưởng hôm qua: “Này? Cậu ở đây hả? Giang Tố đã đưa tờ size cho mình rồi, mình đi lấy băng keo giấy dán rồi đóng dấu một phần, cậu cầm dùng đi! Cậu chỉ cần điền vào sau đó nộp cho bên giáo vụ trong hôm nay là được.”

Cô hơi sửng sốt, lúc này mới ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói: “Cảm ơn.”

Cô gái dường như ngơ ra, các cô đã quen với việc vội vã năng nổ, rất ít khi thấy kiểu… nhẹ nhàng hơi chậm như vậy.

“Đừng ngại!”

Sau đó mỗi người đi một ngả.

Lớp 11-1 ở tầng 1, cô ở tầng 2.

Nhìn vào tấm bảng kia, bỗng dưng tim cô hẫng một nhịp.

Ngay cả một lý do duy nhất để tiếp xúc cũng không có.

Trở lại phòng học, mọi người ồn ào náo nhiệt, cô một mình ngồi trong góc điền bảng. Điền xong cô xác nhận lần nữa, ánh mắt dừng lại trên mục chiều cao một lát, cô điền là 157cm.

Cân nặng là bình thường, không bị người ta nói béo cũng không bị người ta nói gầy, đùi là nơi có nhiều thịt nhất.

Lại nhớ tới ở cửa lớp 11-1, trong nhóm người mẫu đó người nào cũng cao gầy lại xinh đẹp.

Hoá ra tín hiệu đầu tiên để giải phóng rung động, thực ra là tự ti.

Cô nghĩ tới Giang Tố.

Thôi, không thấy có lẽ… sẽ tốt hơn.

*

Vài ngày sau lại bắt đầu rơi vào khuôn khổ cũ rích.

Sáng dậy, đi học, làm bài tập, ngủ, sau đó lặp lại.

Giang Thành giữa hè, ngay cả khi mặc áo ngắn tay vẫn cảm thấy nóng rát, nhưng điều hoà trong lớp rất đầy đủ. Có lúc sau khi hết tiết, cô núp vào đám đông, giả vờ đi vệ sinh ở tầng một chỉ để có thể đi ngang qua cửa sổ của lớp 11-1.

Thậm chí vài lần trước cô còn không dám nhìn anh, sau này mới nhận ra, anh đã quen với việc bị nhìn chằm chằm từ lâu, hoàn toàn sẽ không nhận ra trong nhiều ánh mắt như vậy có của cô hay không. Lúc này cô mới dám nhìn trộm đôi chút, cô nhìn chiếc áo khoác anh tuỳ ý khoác bên ngoài áo dài tay, sau đó đoán thử xem đây là chiếc nào, có phải là chiếc cô mang trả không?

Buổi trưa cô đợi ở bên cạnh căn tin rất lâu, mong đợi anh có thể đi qua. Có khi sẽ thấy, nhưng đa phần là đợi chờ vô vọng.

Thỉnh thoảng anh sẽ đi qua, dù cách xa vậy nhưng cô vẫn thấy mình không thở nổi, giống như kề cận bên cạnh. Chỉ khi chờ anh đi rồi, cô mới dám ở trong đám người trắng trợn táo bạo nhìn bóng dáng của anh. Dần dà, ngay cả những đường nét của anh cũng trở nên quen thuộc với cô. Anh rất lười nhác, Bặc Duệ Thành luôn thích kề vai sát cánh bên cạnh, khớp ngón tay anh rất trắng, đường nét cánh tay đẹp đẽ, bờ vai cũng vô cùng hoàn hảo.

Anh rất cao, khoảng tầm trên 185cm, chân rất dài, mọi người thường miêu tả tỷ lệ người anh là nghịch thiên.

Anh thích các loại đồ uống có ga.

Anh thuộc về một thế giới khác mà cô không thể với tới, cô chấp nhận chuyện này nên không muốn đến gần thêm chút nữa.

Không ai nói chuyện với cô nên tinh lực cô đều dồn hết lên cho mắt. Cô dựa vào sức quan sát mạnh mẽ của mình phát hiện, có đôi khi trên cổ tay áo khoác của anh có vệt đỏ, có đôi khi lại không có.

Dần dần cô mới nhận ra… có vệt đỏ, chính là chiếc áo mà anh từng ném qua cho cô.

Rõ ràng đây chỉ là chuyện rất nhỏ, nhưng mỗi lần nhìn thấy cô đều thỏa mãn vui vẻ hơn nửa ngày. Lúc cô học ở thành phố nhỏ có một vài người bạn, chuyển trường lại khó hòa nhập, đối với cô năm lớp 11 là một màu xám nhưng Giang Tố là màu sáng duy nhất đi qua mảng xám đó.

Ban đầu muốn hiểu rõ anh, từ từ cô mới biết, thì ra mọi người ngầm cho rằng cô biết anh là vì lúc trước Đài truyền hình Giang Thành đã phỏng vấn Giang Tố. Anh có thành tích tốt, tiếng Anh lại càng giỏi, sau khi lấy được vài giải thưởng anh càng nổi danh trong vòng học sinh, người trong trường đều biết, ngoài trường cũng biết, thậm chí còn có người tạo cho anh một trang cá nhân, fan lên tới mấy nghìn.

Đối với một học sinh mà nói, con số fan này thật làm người ta không nói lên lời.

Khuôn mặt như vậy mà không bị vây quanh mới không phải hiện thực.

Ngày đó trường học có trận đấu bóng rổ, tất cả mọi người đều xuống dưới tầng xem anh. Cô đứng ở tầng năm xa tít, nơi mà anh tuyệt đối không phát hiện.

Khi nghỉ giữa trận, một con chim đậu xuống cây dã hương bên phải cô, nó đột ngột kêu to, thậm chí át cả tiếng ve sầu. Thính Hạ không kịp chuẩn bị, lúc chú ý, cô nhận ra anh đang ngửa đầu nhìn.

Trong nháy mắt, phản ứng đầu tiên của cô là xoay người ngồi xổm xuống, trái tim đập loạn như bão táp, phóng đại vô hạn giữa động tác cuộn tròn lại của cô.

Màng nhĩ như da trống, bị gõ tới mức suýt nữa hỏng âm.

Cô rất căng thẳng, tiềm thức bảo cô phải trốn tránh.

Năm phút sau cô mới trở lại bình thường, cố làm như lơ đãng đứng dậy. Lúc này cô mới phát hiện phía dưới đã bắt đầu tiếp tục từ lâu, thậm chí anh đã ghi vào hai quả. Cô nhận ra, có lẽ anh hoàn toàn không nhìn thấy cô.

Khoảnh khắc adrenaline như nổi bão kia, chẳng qua cũng chỉ là chuyện nhỏ nhặt không đáng kể, niềm vui của cuộc gặp gỡ ngắn ngủi đã bị vận mệnh trêu đùa át đi trong một giây.

Mãi tới khi rất lâu rất lâu sau đó, cô đọc được một câu trong sách, mới có thể tóm tắt sự mất mát kéo dài từ đấy…

“Nếu như xinh đẹp hơn chút thì tốt rồi.”

“Như vậy khi cậu nhìn mình, có lẽ, ánh mắt của mình sẽ không còn trốn tránh nữa.”

Lời tác giả:

Đại ý của hai câu cuối cùng, được lấy từ bình luận hot trên NetEase của bài “Gỗ lũa”.

Hết chương 03!

Bởi Maria

Bình luận về bài viết này