Chuyên mục
U Lâm

U Lâm – 03

Chương 03

Dịch: sacvodaoxu

Beta: Maria

Chớp mắt đã nửa tháng trôi qua nhưng vẫn không có ai đến cứu tôi.

Trong thời gian này Lý Toái đã ra ngoài vài lần, anh ta mang theo vali da đựng mấy thứ vũ khí giết người và mặc đồ đen biến mất trong U Lâm. Đương nhiên là anh ta luôn khóa chặt cửa chính và cửa sổ trước khi rời đi.

Tôi đã cố gắng tìm thứ gì đó để phá cửa chính cũng như cửa sổ, nhưng kết cấu của căn phòng này rất kiên cố, ngoại trừ chìa khóa ra thì căn bản không còn cách nào khác để mở cửa được, nên tôi đành tạm thời từ bỏ. 

Thật khó để tưởng tượng ra làm thế nào mà Lý Toái có thể xây được căn phòng này trong U Lâm, thậm chí còn có nước điện, đến cả bồn cầu cũng có. Ngoại trừ không có điện thoại chơi nên hơi buồn chán ra thì những thứ khác đều tiện lợi như đang ở phòng chờ ngắm cảnh vậy.

Lý Toái thường lấy máy tính trong vali ra, sau đó mở thư mục được mã hóa và kiểm tra cẩn thận. Hình như máy tính không kết nối mạng, chắc là ở nơi sâu thẳm của U Lâm này không có mạng không dây. Rất nhiều lần tôi muốn qua đó nhìn lén, nhưng lần nào cũng bị anh ta trừng mắt khiến tôi phải trở về. Chỉ đoán thôi cũng biết chắc chắn Lý Toái đang xem tư liệu của người xui xẻo sắp bị anh ta giết chết.

Còn chiếc điện thoại kia, bình thường Lý Toái chưa từng lấy ra dùng, cũng chưa từng thấy anh ta nói chuyện với ai, nhưng chỉ cần có thông báo tin nhắn thì anh ta sẽ lập tức rời khỏi nhà.

Lâu dần tôi cũng hiểu ra là chỉ cần có thông báo tin nhắn thì chính là anh ta có nhiệm vụ.

Mỗi lần ra ngoài, Lý Toái đều sẽ trở về đúng giờ trước khi trời tối.

Điều này rất kỳ lạ, bởi vì lần đầu tiên tôi gặp anh ta chính là vào ban đêm, chứng tỏ rằng anh ta sẽ “làm việc” vào ban đêm. Nhưng từ ngày tôi bị nhốt ở U Lâm thì anh ta chưa từng ra ngoài lúc trời tối, chẳng lẽ vì lo một mình tôi ở đây sẽ sợ hãi?

Tôi phủ định suy nghĩ này ngay lập tức, tên biến thái này sao có thể có lòng tốt như vậy được, chắc chắn là vì sợ tôi chạy mất.

Mỗi lần Lý Toái từ bên ngoài trở về, mặc dù trông không có thay đổi gì nhưng tôi có thể ngửi thấy rõ mùi máu tanh nồng nặc trên người anh ta.

Đó là mùi của tội ác.

Vừa nghĩ đến việc mỗi khi anh ta ra ngoài đều là đi giết người là tôi lại rùng mình.

Ngoại trừ lúc Lý Toái ra ngoài sẽ khóa cửa chính và cửa sổ thì thời gian còn lại anh ta sẽ cho phép tôi di chuyển bên ngoài căn phòng. Nhưng mỗi khi tôi định đi xa hơn thì anh ta giống như là ma quỷ bay đến đằng sau lưng tôi, nhìn tôi bằng ánh mắt âm khí u ám cảnh báo tôi nên ngoan ngoãn một chút.

Đứng bên ngoài quan sát căn phòng đá này thì tôi càng khẳng định ý nghĩ ngày đầu tiên của mình. Ngoại trừ cửa chính và cửa sổ nhỏ thì đây hoàn toàn là một cái quan tài lớn màu đen, có vẻ như bất cứ lúc nào cũng sẽ có cương thi ngàn năm đột nhiên nhảy từ bên trong ra ngoài vậy, điều này khá phù hợp với phong cách của Lý Toái.

Đen đủi cực kỳ.

Tôi không thường nói chuyện với Lý Toái, chỉ im lặng ăn cơm, đọc sách rồi đi ngủ. Ban ngày Lý Toái sẽ luyện bắn súng, phóng phi tiêu và các kỹ năng giết người khác vào bia ngắm mà anh ta tự làm ở khoảng đất trống bên ngoài căn phòng. Lúc buồn chán tôi sẽ nằm sấp bên cửa sổ nhìn vài lần, nếu bị anh ta phát hiện thì lập tức giả vờ không có hứng thú nhìn đi nơi khác.

Tóm lại, tôi không muốn có bất kỳ giao tiếp không cần thiết nào với tên biến thái này.

Nhưng mà món cháo yến mạch anh ta nấu lại rất ngon.

Tôi không giỏi nấu ăn nên mỗi ngày đến bữa cơm, tôi sẽ tự động ngồi vào bàn ăn rồi chờ mong nhìn Lý Toái nấu cháo.

Sau lần trước cố gắng trốn thoát không thành, tôi đã bị ép phải ngủ chung giường với Lý Toái mỗi đêm trên chiếc giường không lớn không nhỏ, sau khi hai người lớn nằm lên thì gần như không còn khoảng trống nữa. Vì để giữ khoảng cách với Lý Toái xa hơn một chút nên phần lớn cơ thể của tôi sẽ ở bên ngoài, nhiều lần tôi vô tình rơi xuống đất, thế là bị Lý Toái nhìn như kẻ ngốc vậy. May mắn thay nửa tháng này anh ta không hề chạm vào một ngón tay của tôi, vẫn tính là còn chút tính người.

Đương nhiên cũng có thể là do anh ta không có hứng thú với phụ nữ.

Ngày thứ hai bị giam cầm, tôi đã có một bộ đồ dùng đánh răng rửa mặt riêng của mình, trong phòng có một ngăn tủ giống như một nhà kho nhỏ, có mọi thứ cần thiết cho nhu cầu thiết yếu hàng ngày.

Nhưng không có bộ đồ nữ nào cả.

Nửa tháng, ròng rã nửa tháng rồi tôi chỉ mặc đúng một bộ đồ. Chuyện này là sự đày đọa đầy khổ đau đối với một người phụ nữ. Mặc dù mỗi tối tôi đều tắm và giặt quần áo khi Lý Toái ra ngoài, nhưng tôi vẫn cảm thấy linh hồn của mình tỏa ra mùi hôi chua lòm.

Hôm nay lại là một ngày Lý Toái ra ngoài giết người, sáng sớm mở mắt ra đã không thấy bóng dáng anh ta đâu, cửa lớn và cửa sổ đều đóng chặt như thường. Tôi rửa mặt sơ qua, nấu một bát mì và lật sách ra như thường lệ. Dường như tôi đã quen với mọi thứ, lo lắng và hoảng sợ lúc đầu đã biến mất, giờ chỉ còn lại sự lãnh đạm thờ ơ, đã nửa tháng trôi qua rồi nên tôi không muốn lãnh đạm cũng khó.

Rất nhanh trời đã tối, tiếng gió thổi bên ngoài rất lớn nhưng Lý Toái vẫn chưa quay về. Điều này rất không đúng vì anh ta thường về trước khi trời tối, không trễ một phút một giây nào cả.

Chẳng lẽ trong lần giết người này anh ta đã bị cảnh sát bắt? Sau khi nhận hàng loạt sự tra tấn thì anh ta đã thú nhận tội ác đã giam cầm tôi ở U Lâm, sau đó cảnh sát sẽ vội vàng đến cứu tôi, tôi cảm động rơi nước mắt khi được đoàn tụ cùng gia đình.

Nghĩ tới lại thêm chút hy vọng.

Kết quả hy vọng chưa lâu thì gió bên ngoài càng lúc càng lớn, còn thêm mưa to như trút nước.

Trước khi bị giam cầm, tôi đã nghĩ nghe thấy tiếng mưa để chìm vào giấc ngủ là một loại hưởng thụ. Cuộn mình trong chiếc chăn bông êm ấm rồi lắng nghe tiếng mưa rơi tí tách ngoài cửa sổ, nó êm dịu hơn bất cứ lời hát ru nào, khiến người ta chìm vào giấc ngủ một cách vô thức.

Mà cơn bão của U Lâm như một thảm họa tự nhiên, chỉ có tàn phá và thiệt hại.

Gió lớn như trở thành hàng vạn con quỷ dữ phát ra những tiếng rít gào thảm thiết, va đập liên hồi vào cửa sổ như thể chúng muốn đòi mạng tôi vậy. Những hạt mưa sau đó giống như những viên đạn, bị đôi bàn tay khổng lồ vô hình điều khiển bắn dữ dội về phía mái nhà. Ngôi nhà bằng đá kiên cố trước đó giam cầm tôi giờ đây đang lung lay trong cơn mưa bão như thể nó sẽ sập đổ bất cứ lúc nào.

Tôi nằm bên cửa sổ lo lắng chờ đợi Lý Toái quay về, nhưng lại chỉ thấy những hàng cây ngả nghiêng đổ trái đổ phải trong gió mạnh, xa xăm dường như có bóng đen kỳ lạ lướt qua trong rừng. Tôi ngay lập tức tưởng tượng ra các loại quái thú to bự trong rừng.

Như thể còn ngại tôi chưa đủ sợ hãi nên bóng đèn trong nhà đột nhiên ầm một tiếng, sau đó vụt tắt.

Tôi chìm trong bóng tối, bắt đầu nghĩ về đám tang của mình. Nếu như nhà đá sụp xuống thì tôi chắc chắn sẽ chết, vậy đến lúc đó Lý Toái sẽ làm gì với thi thể của tôi? E rằng đến chôn cất anh ta cũng không thèm chôn, chỉ nhíu mày rồi thảnh thơi rời đi không thèm quay đầu lại. Đương nhiên Lý Toái không có khả năng chỉ có một nơi ở tại U Lâm được, anh ta chỉ cần đổi một nơi khác là xong. Chẳng qua chỉ thêm một người chết là tôi mà thôi, chả hề ảnh hưởng đến cuộc sống của anh ta.

Chỉ là thương xót cho bố mẹ tôi, vất vả nuôi con gái khôn lớn mà giờ đến cả thi thể cũng không tìm được nguyên vẹn.

Lòng dâng lên nỗi buồn, tôi trùm chăn kín đầu than thở cuộc đời mình thật khốn khổ, nếu biết trước kết cục như thế này thì khi đó muốn làm gì thì làm cái đó, tăng ca làm gì? Tiết kiệm làm gì? Giảm cân làm gì chứ? 

Đời người ngắn ngủi như vậy, không hưởng thụ ăn chơi thoải mái trước mắt thì ai biết sáng hôm sau sẽ bị một tên biến thái bắt cóc, giam cầm chứ? Liệu có thể bị một cơn bão cướp đi mạng sống không?

Không biết đã oán than bao lâu, tôi đột nhiên nghe thấy tiếng mở cửa. Tôi cuộn mình trong chăn chỉ lộ ra đôi mắt, mặc dù trong phòng tối đen nhưng trong nháy mắt tôi vẫn nhận ra bóng dáng của Lý Toái.

Tôi thở phào nhẹ nhõm rồi mạnh mẽ ném chăn ra sau đó nhảy xuống giường, hai bước chạy tới ôm chặt lấy Lý Toái, ghé vào tai anh ta khóc to: “Đồ khốn, lần sau quay về sớm chút!”

Đối mặt trước cơn bão, Lý Toái vậy mà lại trở thành người duy nhất mà tôi có thể dựa vào. Rõ ràng là anh ta đã khiến tôi phải chịu đựng tất cả những điều này, nhưng lúc này tôi chỉ có thể lựa chọn dựa vào anh ta.

Lý Toái không nói lời nào mặc cho tôi bám vào người anh ta, mãi cho đến khi tôi khóc mệt rồi, bình tĩnh hơn thì mới ý thức được rằng mình vừa làm ra những chuyện gì. 

Tôi ấy vậy mà lại nổi nóng trước một tên biến thái, anh ta không phải người nhà của tôi, không phải người yêu của tôi lại càng không phải bất kỳ người qua đường nào cả, mà anh ta là một kẻ giết người máu lạnh đã cướp đi vô số sinh mạng. Chỉ cần Lý Toái động ngón tay thì tôi có thể tắt thở bất cứ lúc nào và trở thành một trong vô số xác chết trong tay anh ta. Mà bây giờ tôi lại ôm anh ta đến không biết xấu hổ.

Sau khi mất bình tĩnh thì tôi vẫn là tôi, một tôi sợ chết. Một tôi không vì thế này mà trở nên mạnh mẽ, gan dạ không biết sợ hơn mà lại rơi vào nỗi sợ hãi sâu sắc.

Bởi vì hai người quá gần nhau nên tôi có thể cảm nhận rõ ràng sự phập phồng trong lồng ngực anh ta, nhất thời bầu không khí trở nên khó xử, tôi cẩn thận buông tay ra và thầm thề rằng sẽ không bao giờ tiện tay như vậy nữa.

“Đèn hỏng rồi?” Cuối cùng anh Lý cũng mở miệng nói chuyện.

Tôi ngoan ngoãn gật đầu.

Sau khi Lý Toái sửa chữa một chút, cuối cùng căn phòng cũng sáng trở lại. Lúc này tôi mới nhận ra Lý Toái đã bị mưa lớn làm cho ướt sũng, hơn nữa, thứ mà anh ta mang về lần này ngoại trừ vali vũ khí thì còn có vài túi mua sắm có đầy đủ đồ phụ nữ.

Rõ ràng là chuẩn bị cho tôi. 

Mặc dù tôi không dám mở lời nhưng anh ta vẫn nhìn ra tôi phiền muộn mỗi khi thay rồi giặt đồ. 

Bên ngoài vẫn còn mưa gió dữ dội, nhưng đột nhiên tôi không còn sợ hãi nữa.

“Buổi chiều làm xong việc tôi đi trung tâm thương mại nên về hơi muộn.” Lý Toái cởi cúc áo, cởi áo khoác và áo sơ mi ướt sũng ra, để lộ cơ bắp cân đối rắn chắc. Nếu không có những vết sẹo nhìn thấy mà phát hoảng thì  đây chắc được xem là dáng người không tồi.

Đáng tiếc là dù cho dáng người có đẹp đến đâu thì vẫn là tên biến thái.

Tôi chuyên tâm vùi đầu vào việc lục lọi túi mua sắm.

Nội y, quần đùi, áo khoác, váy, giày dép và các đồ dùng vệ sinh đều có đủ, hơn nữa chúng đều là những thương hiệu nổi tiếng mà trước đây tôi không nỡ mua. Anh ta cũng rất hiểu tâm lý phụ nữ, điều này làm tôi hơi ngạc nhiên. 

Tôi còn để ý đến tuy là bản thân Lý Toái ướt sũng nhưng bao bì những thứ anh ta mua cho tôi đều rất hoàn hảo, không có chút nước mưa nào thấm vào. 

Tôi vốn định lịch sự nói lời cảm ơn nhưng rồi nghĩ lại, nuôi lợn còn phải mua thức ăn gia súc đắt tiền mà, không phải tên biến thái này coi tôi là thú cưng đấy chứ? Tại sao tôi phải nói lời cảm ơn với một kẻ giết người đã giam cầm tôi chứ? Trong U Lâm đến chim còn không thèm phóng uế này thì mặc đồ đắt tiền có ý nghĩa gì chứ?

Đương nhiên mua cũng đã mua rồi, không mặc thì lỗ, dù sao cũng là anh ta nợ tôi.

Tôi đặt quần áo mới vào tủ rồi treo từng cái lên, tiếp đó giặt quần áo ướt mà Lý Toái đã thay ra. Bận rộn xong tôi quay lại bên giường thì nhận ra Lý Toái đã ngủ thiếp đi trên giường, chăn còn không đắp để lộ gần nửa cơ thể ra ra ngoài. 

Làm như kiểu ai muốn nhìn cơ thể anh ta vậy? Tên ưa nude chết tiệt!

Tôi kéo chăn đắp cho Lý Toái nhưng anh ta chợt mở mắt ra, tôi còn tưởng mình sẽ bị túm cổ cảnh cáo nên thật thà chút như lần trước nhưng anh ta chỉ lẳng lặng nhìn tôi mãi rồi mới hạ giọng nói: “Ngủ sớm chút đi!”

Tôi nghe thấy giọng anh ta hơi khàn, trạng thái này có vẻ sắp ốm nên tôi vội chạy đến sờ trán anh ta, cực nóng, chắc vì dầm mưa nên phát sốt rồi. 

Ông trời thật có mắt.

Tôi nhanh chóng tìm chìa khóa trong nhà để mở cửa nhưng vẫn không tìm được, có quỷ mới biết Lý Toái giấu chìa khóa ở đâu.

Lẽ nào là ở trên người anh ta?

Tôi nhìn về phía giường, thoáng nhìn thấy cơ thể trần trụi của Lý Toái, khụ, hình như không có chỗ nào để giấu cả.

Giây tiếp theo, tôi vô cùng ngạc nhiên khi phát hiện điện thoại của Lý Toái được đặt bên cạnh gối, tôi lập tức từ bỏ việc tìm kiếm chìa khóa rồi lao tới cầm điện thoại lên, tim đập thình thịch.

Ai ngờ chiếc điện thoại này đã từng được cải tạo, khoá lại bằng cách dùng loại kỹ thuật kín đáo mà tôi nhìn hoàn toàn không hiểu gì cả. Đừng nói là báo cảnh sát, đến cả màn hình còn không bật sáng được, giống như viên gạch bỏ đi vậy. 

Không hổ danh là điện thoại của sát thủ chuyên nghiệp.

Tôi tràn đầy oán hận, trong lòng thầm cầu nguyện hy vọng cơn sốt của Lý Toái sẽ gây viêm phổi, rồi dẫn đến tử vong.

 Nhanh đi nhanh đi, nhanh chóng chết đi.

Nhưng mà Lý Toái chết rồi thì ngay cả khi tôi tìm được chìa khoá và trốn khỏi ngôi nhà đá này, thì tôi phải làm thế nào mới có thể xuyên qua được U Lâm đây? Trong căn phòng này chỉ có hai thiết bị liên lạc được, một cái bị khóa không mở được, cái còn lại thì không có mạng, tôi hoàn toàn không thể liên lạc với thế giới bên ngoài. Rất nhiều nhà thám hiểm ngoài trời chuyên nghiệp từng trải đã một đi không trở lại với U Lâm này, huống hồ giờ chỉ có một mình tôi? 

Muốn xuyên qua U Lâm, lộ trình thăm dò ắt cần thời gian dài, điều này cần phải cung cấp đầy đủ lương thực, hiện tại tất cả lương thực đều do Lý Toái thường xuyên mang từ bên ngoài về. Tính toán  qua thì số lượng thức ăn chỉ đủ cho một tuần, vậy sau đó thì tôi nên làm thế nào? Ăn xác của Lý Toái ư?

Sau khi trải qua một hồi đấu tranh tâm lý sinh tử, cuối cùng tôi cũng đặt điện thoại xuống, sau đó quay người đi rót nước, lấy viên thuốc cảm từ ngăn tủ đầu giường ra, nói: “Dậy uống thuốc đi.”

Lý Toái nằm bất động trên giường, nhìn tôi với ánh mắt đầy khó hiểu.

Sao vậy? Còn muốn tôi đút cho à?

Bất đắc dĩ nên tôi phải ngồi gần anh ta, đưa nước và viên thuốc đến bên miệng anh ta, giọng nhỏ nhẹ dịu dàng như dỗ con trai: “Không đắng đâu, cứ nuốt thẳng xuống là được rồi.”

Sau đó, lần đầu tiên, anh chàng sát thủ này nhếch khóe miệng lên với tôi.

Giống như một đứa trẻ bị lạc đường đã lâu lần đầu tiên được người lớn quan tâm vậy.

Hết chương 03!

Chương sau

Bởi Maria

Bình luận về bài viết này