Chuyên mục
Ngày Nắng

Ngày Nắng – 04

Giang Ngưỡng Tình nhớ, hình như cuối cùng cô có lấy điện thoại ra gọi cho ai đó, cô cứ khóc, cô khóc lóc chất vấn tại sao mẹ lại không chịu quay đầu nhìn cô thật kỹ, cô thật sự đã khác rồi, thành tích của cô cũng rất tốt.Từ khi cô bắt đầu hiểu chuyện, cô vẫn luôn cho là mẹ Giang có bệnh sạch sẽ nên mới không cho người khác đụng vào người bà, nhưng có lần em trai của bạn tốt đến chơi, mẹ cô cười đến nỗi không nhặt được mồm.Đây có lẽ là lý do tại sao cô đọc tiểu thuyết lâu như vậy cũng không cảm thấy mệt mỏi.Chương 04: Làm gì đây?

Thứ hai, trên đường ngồi xe bus đi đến trường, cô gặp Tống Thời Tân, chỉ có điều là cậu ấy ngồi trước còn cô ngồi sau.

Không ai lên tiếng, Giang Ngưỡng Tình lặng lẽ đặt cặp sách lên ghế, sau đó ngồi phía đối diện với họ, hạ quyết tâm nói: “Giáo viên lại nói gì nữa ạ?”

Cô hơi nhớ Tống Thời Tân, cho dù cậu ấy nói cô nói bậy cũng được, giây phút này cô muốn được gặp cậu ấy.

Mặc dù là nhân vật trong tiểu thuyết, nhưng dưới ngòi bút của tác giả, mỗi lần Giang Ngưỡng Tình đọc sách đều cảm thấy Trần Biệt như đứng trước mặt cô và cười với cô.– Beta: MariaDịch: Thanh Vy

Chương 04: Làm gì đây?

May là hôm nay là thứ 7, cô không cần đến trường, không cần đối mặt với những người kia.

Mẹ Giang tức giận đứng lên, bàn tay giơ lên lại hạ xuống, chỉ có thể chỉ vào cô rồi nói: “Con nói đàng hoàng cho mẹ, mẹ là vì tương lai sau này của con cả đấy, chứ với cái miệng này của con thì có thể nói được cái gì cơ chứ.”

Thứ hai, trên đường ngồi xe bus đi đến trường, cô gặp Tống Thời Tân, chỉ có điều là cậu ấy ngồi trước còn cô ngồi sau.Hiển nhiên lần này bố Giang cũng rất tức giận, không khuyên ngăn mà để mẹ Giang đập bàn. Cô nhất thời cảm thấy thời kỳ nổi loạn của mình chưa qua, cô cho rằng trước giờ mình không sai, chỉ có người lớn mới sai.“Tại sao mẹ lại thích em trai ZHJ đến vậy? Nếu tôi cũng có đứa em như vậy thì mẹ có chú ý đến tôi nhiều hơn chút không?”Beta: Maria, KimH

Soát lỗi: Sherlyn, Nha Đam

Nhật ký khi còn bé của Giang Ngưỡng Tình chỉ viết một chút như thế, bởi vì sau này bị mẹ Giang phát hiện, bà mắng cô, mắng cô không có lương tâm, mắng cô là đồ con hoang.

Ánh mắt Giang Ngưỡng Tình hơi thay đổi, sau đó lại thờ ơ: “Không lẽ không phải vì mấy người à? Nếu không phải vì mẹ cứ bắt con đi đến sinh nhật của em trai nào đó kia thì ngày hôm sau con cũng sẽ không đến muộn rồi thiếu bài kiểm tra.”Giang Ngưỡng Tình còn để ý, ở độ tuổi vô lo vô nghĩ này, dường như cô buộc phải hiểu hết tất cả, cũng có vài điều không hiểu.

Dư vị sau khi đọc được bộ truyện mà mình yêu thích, Giang Ngưỡng Tình cảm thấy trong lòng mình lấp đầy ngọt ngào. Ánh mắt cô lại nhìn về phía bàn, trên đó có một khung ảnh, trong đó không có ảnh, chỉ có hai chữ như rồng bay phượng múa.

Giang Ngưỡng Tình cảm thấy mình có chút không thực tế, cô muốn sống ở thế giới giả tưởng, nơi đó không phải lo lắng về bảng điểm, cũng không có những bạn học ngoài mặt một kiểu trong lòng một kiểu.

Giang Ngưỡng Tình đã quen với việc này, hình như là đã từ rất lâu rồi mẹ Giang đã biến thành người như thế, trở thành người không quan tâm đến cảm nhận của người khác.

Trần Biệt.Khi chuẩn bị cúp máy, đối phương chúc cô “ngủ ngon”, mặc dù không biết là ai nhưng cô thật sự đã có một giấc mơ đẹp.Gần mười một giờ đêm cô mới về đến nhà, bố mẹ cô đều đang ở phòng khách, bầu không khí nặng nề khiến người ta cảm thấy khó thở.

“Hôm nay cãi nhau với mẹ, tôi dùng sức kéo góc áo của bà ấy, bà ấy lại hất ra, nói là bẩn, nhưng bộ quần áo này của tôi mới giặt mà.”

“Bố từng nói mẹ vốn định sinh cho tôi một đứa em, nhưng cuối cùng vì cơ địa nên không thể sinh.”Bọn họ đều cho rằng trẻ con không hiểu chuyện, lớn lên sẽ quên hết thôi nhưng Giang Ngưỡng Tình vẫn nhớ rõ ánh mắt và giọng điệu của bà khi nói những lời đó.Không ai lên tiếng, Giang Ngưỡng Tình lặng lẽ đặt cặp sách lên ghế, sau đó ngồi đối diện với họ, hạ quyết tâm nói: “Giáo viên lại nói gì nữa ạ?”

Giang Ngưỡng Tình trở về phòng, ngồi trên giường nhìn những thứ trên tủ sách, cô chỉ còn có chúng.

Giống như tên gọi, một người con gái không thể nào thích hai chàng trai cùng một lúc, đương nhiên, ngoại trừ việc đọc tiểu thuyết.

Chương 04: Làm gì đây?Thứ hai, trên đường ngồi xe bus đi đến trường, cô gặp Tống Thời Tân, chỉ có điều là cậu ấy ngồi trước còn cô ngồi sau.Mẹ Giang đập bàn một cái, giọng đe dọa: “Mày còn không biết xấu hổ hỏi tao à?! Mày nói xem mày làm gì ở trường đi, tại sao lại tụt xuống hơn 30 hạng!”

Giang Ngưỡng Tình đã quen với việc này, hình như là đã từ rất lâu rồi mẹ Giang đã biến thành người như thế, trở thành người không quan tâm đến cảm nhận của người khác.Hiển nhiên lần này bố Giang cũng rất tức giận, không khuyên ngăn mà để mẹ Giang đập bàn. Cô nhất thời cảm thấy thời kỳ nổi loạn của mình chưa qua, cô cho rằng trước giờ mình không sai, chỉ có người lớn mới sai.Giang Ngưỡng Tình đã quen với việc này, hình như là từ rất lâu rồi mẹ Giang đã biến thành người như thế, trở thành người không quan tâm đến cảm nhận của người khác.

Cô tùy ý lấy một cuốn sách trên kệ và đọc. Thời gian lặng lẽ trôi qua, lúc cô đặt lại sách cũng đã 3 giờ chiều.

Từ khi cô bắt đầu hiểu chuyện, cô vẫn luôn cho là mẹ Giang có bệnh sạch sẽ nên mới không cho người khác đụng vào người bà, nhưng có lần em trai của bạn tốt đến chơi, mẹ cô cười đến nỗi không nhặt được mồm.Dịch: Thanh VyCó lúc Giang Ngưỡng Tình cảm thấy cậu ấy rất đểu, khi học cấp hai cậu ấy thích một cô gái, bên nhau không lâu thì chia tay, cuối cùng lúc tốt nghiệp lại nói vẫn thích cô ấy.Hiển nhiên lần này bố Giang cũng rất tức giận, không khuyên ngăn mà để mẹ Giang đập bàn. Tự nhiên cô cảm thấy thời kỳ nổi loạn của mình vẫn chưa qua, cô cho rằng trước giờ mình không sai, chỉ có người lớn mới sai.

Nếu như Tống Thời Tân là người trên đỉnh núi, vậy thì Trần Biệt chính là người cô không bao giờ tìm thấy trong vũ trụ.

Lúc còn nhỏ, Giang Ngưỡng Tình rất tò mò, mỗi khi gặp chuyện gì không hiểu cô đều chạy đến hỏi mẹ Giang, thậm chí khi có nhiều người thân khác thì cô vẫn chạy đến chỗ mẹ Giang, nắm lấy ống quần của mẹ bằng nắm tay nhỏ bé của mình.

Trong mơ cô kết hôn với một người, mọi người đều chúc phúc cho cô, ngay cả người mẹ luôn nghiêm khắc với cô cũng mỉm cười. Nhưng mà, má nó không thấy được mặt chú rể!!!

“Tại sao mẹ lại thích em trai ZHJ đến vậy? Nếu tôi cũng có đứa em như vậy thì mẹ có chú ý đến tôi nhiều hơn chút không?”Lúc còn nhỏ, Giang Ngưỡng Tình rất hay tò mò, mỗi khi gặp chuyện gì không hiểu cô đều chạy đến hỏi mẹ Giang, mặc dù có rất nhiều họ hàng ngồi ngay bên cạnh thì cô vẫn chạy đến chỗ mẹ Giang, nắm lấy ống quần của mẹ bằng bàn tay nhỏ bé của mình.

Dịch: Thanh Vy

Nếu như Tống Thời Tân là người trên đỉnh núi, vậy thì Trần Biệt chính là người cô không bao giờ tìm thấy trong vũ trụ.Nhật ký khi còn bé của Giang Ngưỡng Tình chỉ viết một chút như thế, bởi vì sau này bị mẹ Giang phát hiện, bà mắng cô, mắng cô không có lương tâm, mắng cô là đồ con hoang.Mẹ Giang chỉ bế cô vài lần, còn những lần khác thì bà đều để cô tự đi tìm bố Giang.

Cô hơi nhớ Tống Thời Tân, cho dù cậu ấy nói cô nói bậy cũng được, giây phút này cô muốn được gặp cậu ấy.

May là hôm nay là thứ 7, cô không cần đến trường, không cần đối mặt với những người kia.Từ khi cô bắt đầu hiểu chuyện, cô vẫn luôn nghĩ mẹ Giang có bệnh sạch sẽ nên mới không cho người khác đụng vào người bà, nhưng có lần em trai của bạn thân đến chơi, mẹ cô cười đến nỗi không nhặt được mồm.

Nhưng mà còn có thể làm gì đây? Cô vẫn rất thích cậu ấy.

Beta: MariaGiang Ngưỡng Tình trở về phòng, ngồi trên giường nhìn những thứ trên tủ sách, cô chỉ còn có chúng.Bà để cậu nhóc lên đùi, ngay cả khi nước bọt dính lên quần áo cũng không nói gì.

Mẹ Giang tức giận đứng lên, bàn tay giơ lên lại hạ xuống, chỉ có thể chỉ vào cô rồi nói: “Con nói đàng hoàng cho mẹ, mẹ là vì tương lai sau này của con cả đấy, chứ với cái miệng này của con thì có thể nói được cái gì cơ chứ.”

Dư vị sau khi đọc được bộ truyện mà mình yêu thích, Giang Ngưỡng Tình cảm thấy trong lòng mình lấp đầy ngọt ngào. Ánh mắt cô lại nhìn về phía bàn, trên đó có một khung ảnh, trong đó không có ảnh, chỉ có hai chữ như rồng bay phượng múa.Trước đây cô luôn muốn mẹ quan tâm mình nhiều hơn, nhưng càng lúc cô càng muốn rời khỏi đây.Giang Ngưỡng Tình còn để ý, ở độ tuổi vô lo vô nghĩ này, dường như cô buộc phải hiểu hết tất cả, cũng có vài điều không hiểu.

“Tại sao mẹ lại thích em trai ZHJ đến vậy? Nếu tôi cũng có đứa em như vậy thì mẹ có chú ý đến tôi nhiều hơn chút không?”

Khi chuẩn bị cúp máy, đối phương chúc cô “ngủ ngon”, mặc dù không biết là ai nhưng cô thật sự đã có một giấc mơ đẹp.Giang Ngưỡng Tình đã quen với việc này, hình như là đã từ rất lâu rồi mẹ Giang đã biến thành người như thế, trở thành người không quan tâm đến cảm nhận của người khác.“Tại sao mẹ lại thích em trai ZHJ đến vậy? Nếu tôi cũng có đứa em như vậy thì mẹ có để ý đến tôi nhiều hơn không?”

Nếu như Tống Thời Tân là người trên đỉnh núi, vậy thì Trần Biệt chính là người cô không bao giờ tìm thấy trong vũ trụ.

Trước đây cô luôn muốn mẹ quan tâm mình nhiều hơn, nhưng càng lúc cô càng muốn rời khỏi đây.

Mẹ Giang tức giận đứng lên, bàn tay giơ lên lại hạ xuống, chỉ có thể chỉ vào cô rồi nói: “Con nói đàng hoàng cho mẹ, mẹ là vì tương lai sau này của con cả đấy, chứ với cái miệng này của con thì có thể nói được cái gì cơ chứ.”Lúc còn nhỏ, Giang Ngưỡng Tình rất tò mò, mỗi khi gặp chuyện gì không hiểu cô đều chạy đến hỏi mẹ Giang, thậm chí khi có nhiều người thân khác thì cô vẫn chạy đến chỗ mẹ Giang, nắm lấy ống quần của mẹ bằng nắm tay nhỏ bé của mình.Dư vị sau khi đọc được bộ truyện mà mình yêu thích, Giang Ngưỡng Tình cảm thấy trong lòng mình lấp đầy ngọt ngào. Ánh mắt cô lại nhìn về phía bàn, trên đó có một khung ảnh, trong đó không có ảnh, chỉ có hai chữ như rồng bay phượng múa.“Bố từng nói mẹ cũng định sinh cho tôi một đứa em, nhưng cuối cùng vì cơ địa nên không thể sinh được.”

Mẹ Giang đập bàn một cái, giọng đe dọa: “Mày còn không biết xấu hổ hỏi tao à?! Mày nói xem mày làm gì ở trường đi, tại sao lại rớt hơn 30 hạng!”

“Hôm nay cãi nhau với mẹ, tôi dùng sức kéo góc áo của bà ấy, bà ấy lại hất ra, nói là bẩn, nhưng bộ quần áo này của tôi mới giặt mà.”Không ai lên tiếng, Giang Ngưỡng Tình lặng lẽ đặt cặp sách lên ghế, sau đó ngồi phía đối diện với họ, hạ quyết tâm nói: “Giáo viên lại nói gì nữa ạ?”“Hôm nay cãi nhau với mẹ, tôi dùng sức kéo góc áo của bà ấy, bà ấy lại hất ra, nói là bẩn, nhưng bộ quần áo này của tôi mới giặt mà.”

Lúc còn nhỏ, Giang Ngưỡng Tình rất tò mò, mỗi khi gặp chuyện gì không hiểu cô đều chạy đến hỏi mẹ Giang, thậm chí khi có nhiều người thân khác thì cô vẫn chạy đến chỗ mẹ Giang, nắm lấy ống quần của mẹ bằng nắm tay nhỏ bé của mình.

“Tại sao mẹ lại thích em trai ZHJ đến vậy? Nếu tôi cũng có đứa em như vậy thì mẹ có chú ý đến tôi nhiều hơn chút không?”Nhật ký khi còn bé của Giang Ngưỡng Tình chỉ viết một chút như thế, bởi vì sau này bị mẹ Giang phát hiện, bà mắng cô, mắng cô không có lương tâm, mắng cô là đồ con hoang.

“Hôm nay cãi nhau với mẹ, tôi dùng sức kéo góc áo của bà ấy, bà ấy lại hất ra, nói là bẩn, nhưng bộ quần áo này của tôi mới giặt mà.”

Bà để cậu nhóc lên đùi, ngay cả khi nước bọt dính lên quần áo cũng không sao.Bọn họ đều cho rằng trẻ con không hiểu chuyện, lớn lên sẽ quên hết thôi nhưng Giang Ngưỡng Tình vẫn nhớ rõ ánh mắt và giọng điệu của bà khi nói những lời đó.

Mẹ Giang bế cô lên được vài lần, còn những lần khác thì bà đều để cô tự đi tìm bố Giang.

Trước đây cô luôn muốn mẹ quan tâm mình nhiều hơn, nhưng càng lúc cô càng muốn rời khỏi đây.

Bọn họ đều cho rằng trẻ con không hiểu chuyện, lớn lên sẽ quên hết thôi nhưng Giang Ngưỡng Tình vẫn nhớ rõ ánh mắt và giọng điệu của bà khi nói những lời đó.

Lúc còn nhỏ, Giang Ngưỡng Tình rất tò mò, mỗi khi gặp chuyện gì không hiểu cô đều chạy đến hỏi mẹ Giang, thậm chí khi có nhiều người thân khác thì cô vẫn chạy đến chỗ mẹ Giang, nắm lấy ống quần của mẹ bằng nắm tay nhỏ bé của mình.Cô tùy ý lấy một cuốn sách trên kệ và đọc. Thời gian lặng lẽ trôi qua, lúc cô đặt lại sách cũng đã 3 giờ chiều.Ánh mắt Giang Ngưỡng Tình hơi thay đổi, sau đó lại thờ ơ: “Chẳng lẽ không phải vì bố mẹ à? Nếu không phải vì mẹ cứ bắt con đến sinh nhật của em trai người nào đó kia thì ngày hôm sau con cũng sẽ không đến muộn rồi thiếu bài kiểm tra.”

Trước đây cô luôn muốn mẹ quan tâm mình nhiều hơn, nhưng càng lúc cô càng muốn rời khỏi đây.

Mẹ Giang tức giận đứng lên, bàn tay giơ lên lại hạ xuống, chỉ có thể chỉ vào cô rồi nói: “Con nói đàng hoàng cho mẹ, mẹ đang tạo mối quan hệ cho tương lai sau này của con cả đấy, chứ với cái miệng này của con thì có thể nói được cái gì cơ chứ.”

Chương 04: Làm gì đây?

“Tại sao mẹ lại thích em trai ZHJ đến vậy? Nếu tôi cũng có đứa em như vậy thì mẹ có chú ý đến tôi nhiều hơn chút không?”

Không ai lên tiếng, Giang Ngưỡng Tình lặng lẽ đặt cặp sách lên ghế, sau đó ngồi phía đối diện với họ, hạ quyết tâm nói: “Giáo viên lại nói gì nữa ạ?”Cô hơi nhớ Tống Thời Tân, cho dù cậu ấy nói cô nói bậy cũng được, giây phút này cô muốn được gặp cậu ấy.

Beta: Maria

Ánh mắt Giang Ngưỡng Tình hơi thay đổi, sau đó lại thờ ơ: “Không lẽ không phải vì mấy người à? Nếu không phải vì mẹ cứ bắt con đi đến sinh nhật của em trai nào đó kia thì ngày hôm sau con cũng sẽ không đến muộn rồi thiếu bài kiểm tra.”

Giang Ngưỡng Tình trở về phòng, ngồi trên giường nhìn những thứ trên tủ sách, cô chỉ còn có chúng.Giang Ngưỡng Tình về phòng, ngồi trên giường nhìn những thứ trên tủ sách, cô chỉ còn có chúng.

Ngày hôm sau thức dậy, mắt cô sưng hết lên, điều này khiến Giang Ngưỡng Tình muốn một gậy đánh chết người đã kêu trời trách đất đêm qua.

Có lúc Giang Ngưỡng Tình cảm thấy cậu ấy rất đểu, khi học cấp hai cậu ấy thích một cô gái, bên nhau không lâu thì chia tay, cuối cùng lúc tốt nghiệp lại nói vẫn thích cô ấy.

“Tại sao mẹ lại thích em trai ZHJ đến vậy? Nếu tôi cũng có đứa em như vậy thì mẹ có chú ý đến tôi nhiều hơn chút không?”

Giang Ngưỡng Tình cảm thấy mình không thực tế cho lắm, cô muốn sống ở thế giới giả tưởng, nơi đó không phải lo lắng về bảng điểm, cũng không có những bạn học ngoài mặt một kiểu trong lòng một kiểu.

Không ai lên tiếng, Giang Ngưỡng Tình lặng lẽ đặt cặp sách lên ghế, sau đó ngồi phía đối diện với họ, hạ quyết tâm nói: “Giáo viên lại nói gì nữa ạ?”

Có lúc Giang Ngưỡng Tình cảm thấy cậu ấy rất đểu, khi học cấp hai cậu ấy thích một cô gái, bên nhau không lâu thì chia tay, cuối cùng lúc tốt nghiệp lại nói vẫn thích cô ấy.Cô cảm thấy, ở đó, bất kỳ câu chuyện tình yêu nào cũng đáng được mọi người ngưỡng mộ. 

Cô lấy rượu đã giấu ở gầm giường ra, mở nắp, không nhìn nồng độ mà đổ hết vào miệng.

Trần Biệt.

Dịch: Thanh VyMẹ Giang đập bàn một cái, giọng đe dọa: “Mày còn không biết xấu hổ hỏi tao à?! Mày nói xem mày làm gì ở trường đi, tại sao lại rớt hơn 30 hạng!”Cô lấy rượu giấu ở gầm giường ra, mở nắp, không nhìn nồng độ mà đổ hết vào miệng.

Gần mười một giờ đêm cô mới về đến nhà, bố mẹ cô đều đang ở phòng khách, bầu không khí rất thấp khiến người ta cảm thấy khó thở.Giang Ngưỡng Tình chỉ nhớ, hình như sau đó cô có lấy điện thoại ra gọi cho ai đó, cô cứ khóc, cô khóc lóc chất vấn tại sao mẹ lại không chịu quay đầu nhìn kỹ cô, cô thật sự đã khác rồi, thành tích của cô cũng rất tốt.

Hiển nhiên lần này bố Giang cũng rất tức giận, không khuyên ngăn mà để mẹ Giang đập bàn. Cô nhất thời cảm thấy thời kỳ nổi loạn của mình chưa qua, cô cho rằng trước giờ mình không sai, chỉ có người lớn mới sai.

– 

Giang Ngưỡng Tình còn để ý, ở độ tuổi vô lo vô nghĩ này, dường như cô buộc phải hiểu hết tất cả, cũng có vài điều không hiểu.

Trong mơ cô kết hôn với một người, mọi người đều chúc phúc cho cô, ngay cả người mẹ luôn nghiêm khắc với cô cũng mỉm cười. Nhưng mà, má nó không thấy được mặt chú rể!!!Ngày hôm sau thức dậy, mắt cô sưng hết lên, điều này khiến Giang Ngưỡng Tình muốn một gậy đánh chết người đã kêu trời trách đất đêm qua.Khi chuẩn bị cúp máy, đối phương chúc cô “ngủ ngon”, mặc dù không biết là ai nhưng cô thật sự đã có một giấc mơ đẹp.

Giang Ngưỡng Tình cảm thấy mình có chút không thực tế, cô muốn sống ở thế giới giả tưởng, nơi đó không phải lo lắng về bảng điểm, cũng không có những bạn học ngoài mặt một kiểu trong lòng một kiểu.

Cô hơi nhớ Tống Thời Tân, cho dù cậu ấy nói cô nói bậy cũng được, giây phút này cô muốn được gặp cậu ấy.Giang Ngưỡng Tình còn để ý, ở độ tuổi vô lo vô nghĩ này, dường như cô buộc phải hiểu hết tất cả, cũng có vài điều không hiểu.Trong mơ, cô kết hôn với một người, mọi người đều chúc phúc cho cô, ngay cả người mẹ luôn nghiêm khắc với cô cũng mỉm cười. Nhưng mà, má nó không thấy được mặt chú rể!!!

Cô lấy rượu đã giấu ở gầm giường ra, mở nắp, không nhìn nồng độ mà đổ hết vào miệng.

Có lúc Giang Ngưỡng Tình cảm thấy cậu ấy rất đểu, khi học cấp hai cậu ấy thích một cô gái, bên nhau không lâu thì chia tay, cuối cùng lúc tốt nghiệp lại nói vẫn thích cô ấy.

Chương 04: Làm gì đây?Nếu như Tống Thời Tân là người trên đỉnh núi, vậy thì Trần Biệt chính là người cô không bao giờ tìm thấy trong vũ trụ.Ngày hôm sau lúc ngủ dậy, mắt cô sưng hết lên, điều này khiến Giang Ngưỡng Tình muốn dùng gậy đánh chết người đã kêu trời trách đất đêm qua.

Hết chương 04!

“Hôm nay cãi nhau với mẹ, tôi dùng sức kéo góc áo của bà ấy, bà ấy lại hất ra, nói là bẩn, nhưng bộ quần áo này của tôi mới giặt mà.”

May là hôm nay là thứ 7, cô không cần đến trường, không cần đối mặt với những người kia.

Ánh mắt Giang Ngưỡng Tình hơi thay đổi, sau đó lại thờ ơ: “Không lẽ không phải vì mấy người à? Nếu không phải vì mẹ cứ bắt con đi đến sinh nhật của em trai nào đó kia thì ngày hôm sau con cũng sẽ không đến muộn rồi thiếu bài kiểm tra.”Cô lấy bừa một cuốn sách trên kệ ra đọc. Thời gian lặng lẽ trôi qua, lúc cô đặt lại sách cũng đã 3 giờ chiều.

Mỗi lần đọc xong bộ truyện mà mình yêu thích, Giang Ngưỡng Tình cảm thấy trong lòng mình lấp đầy ngọt ngào. Ánh mắt cô lại nhìn về phía bàn, trên đó có một khung ảnh, trong đó không có ảnh, chỉ có hai chữ như rồng bay phượng múa.

“Bố từng nói mẹ vốn định sinh cho tôi một đứa em, nhưng cuối cùng vì cơ địa nên không thể sinh.”

Trần Biệt.

Giang Ngưỡng Tình còn để ý, ở độ tuổi vô lo vô nghĩ này, dường như cô buộc phải hiểu hết tất cả, cũng có vài điều không hiểu.

Ngày hôm sau thức dậy, mắt cô sưng hết lên, điều này khiến Giang Ngưỡng Tình muốn một gậy đánh chết người đã kêu trời trách đất đêm qua.Giống như tên gọi, một người con gái không thể nào thích hai chàng trai cùng một lúc, đương nhiên, ngoại trừ việc đọc tiểu thuyết.

Ánh mắt Giang Ngưỡng Tình hơi thay đổi, sau đó lại thờ ơ: “Không lẽ không phải vì mấy người à? Nếu không phải vì mẹ cứ bắt con đi đến sinh nhật của em trai nào đó kia thì ngày hôm sau con cũng sẽ không đến muộn rồi thiếu bài kiểm tra.”

Mẹ Giang bế cô lên được vài lần, còn những lần khác thì bà đều để cô tự đi tìm bố Giang.Nếu như Tống Thời Tân là người trên đỉnh núi, vậy thì Trần Biệt chính là người cô không bao giờ tìm thấy trong vũ trụ.

Beta: MariaMặc dù là nhân vật trong tiểu thuyết, nhưng dưới ngòi bút của tác giả, mỗi lần Giang Ngưỡng Tình đọc sách đều cảm thấy Trần Biệt như đứng trước mặt cô và cười với cô.

Đây có lẽ là lý do tại sao cô đọc tiểu thuyết lâu như vậy cũng không cảm thấy mệt mỏi.

Giang Ngưỡng Tình cảm thấy mình có chút không thực tế, cô muốn sống ở thế giới giả tưởng, nơi đó không phải lo lắng về bảng điểm, cũng không có những bạn học ngoài mặt một kiểu trong lòng một kiểu.Cô tùy ý lấy một cuốn sách trên kệ và đọc. Thời gian lặng lẽ trôi qua, lúc cô đặt lại sách cũng đã 3 giờ chiều.Đây có lẽ là lý do tại sao cô đọc tiểu thuyết lâu như vậy cũng không thấy mệt mỏi.

Cô cảm thấy, ở đó, bất kỳ tình yêu nào cũng đáng được mọi người ngưỡng mộ. 

“Hôm nay cãi nhau với mẹ, tôi dùng sức kéo góc áo của bà ấy, bà ấy lại hất ra, nói là bẩn, nhưng bộ quần áo này của tôi mới giặt mà.”Giống như tên gọi, một người con gái không thể nào thích hai chàng trai cùng một lúc, đương nhiên, ngoại trừ việc đọc tiểu thuyết.– 

Đây có lẽ là lý do tại sao cô đọc tiểu thuyết lâu như vậy cũng không cảm thấy mệt mỏi.Thứ hai, lúc ngồi xe bus đi đến trường, cô gặp Tống Thời Tân, chỉ có điều là cậu ấy ngồi trước còn cô ngồi sau.

– 

Dịch: Thanh Vy

– Có lúc Giang Ngưỡng Tình cảm thấy cậu ấy rất tồi, hồi học cấp hai cậu ấy thích một cô gái, bên nhau không bao lâu thì chia tay, cuối cùng lúc tốt nghiệp lại nói vẫn thích cô ấy.

Mẹ Giang đập bàn một cái, giọng đe dọa: “Mày còn không biết xấu hổ hỏi tao à?! Mày nói xem mày làm gì ở trường đi, tại sao lại rớt hơn 30 hạng!”

Giang Ngưỡng Tình nhớ, hình như cuối cùng cô có lấy điện thoại ra gọi cho ai đó, cô cứ khóc, cô khóc lóc chất vấn tại sao mẹ lại không chịu quay đầu nhìn cô thật kỹ, cô thật sự đã khác rồi, thành tích của cô cũng rất tốt.

Nhưng mà vậy thì sao chứ? Cô vẫn rất thích cậu ấy.

Hết chương 04!

Bởi Maria

Bình luận về bài viết này