Chương 2:
Hôm sau, lúc Nghiêm Duệ gặp lại Dương Trúc, vết thương trên mặt cậu vẫn chưa được xử lý, độ sưng còn nặng hơn hôm trước.
Dĩ nhiên cũng không phải Nghiêm Duệ cố ý quan sát, anh ngồi hàng sau, vì dáng không cao nên Dương Trúc ngồi ở khoảng giữa, tối đa anh chỉ thấy được sau gáy đối phương. Nghiêm Duệ ngẩng đầu cũng chỉ nhìn bảng đen, tầm mắt không thường nhìn đi chỗ khác.
Chủ yếu là khi đi học, Dương Trúc thường quay đầu lại nhìn anh, một tiết học có lẽ phải quay đầu gần mười lần, khiến giáo viên không nhịn được phải cầm phấn ném cậu.
Giáo viên nghiêm khắc nói: “Không muốn nghe giảng thì ra ngoài cho tôi!”
Dương Trúc bất đắc dĩ quay đầu về cúi thấp xuống.
Giáo viên vẫn nói tiếp: “Đi học còn đeo khẩu trang cái gì? Đang giữa hè, em muốn nói em bị cảm sao? Tháo xuống cho tôi!”
Bị thúc giục, Dương Trúc cũng bực mình, cậu lập tức kéo khẩu trang xuống.
Giáo viên hít sâu một hơi, sắc mặt tái đi.
Vết thương của cậu đa phần là ở phần nửa dưới khuôn mặt, không có khẩu trang che giấu, hiệu quả thị giác lập tức có hơi đáng sợ. Giáo viên vội hỏi cậu có chuyện gì xảy ra, cậu lại cắn răng không trả lời, giáo viên hết cách với cậu, vẫn đang trong tiết học, giáo viên không thể làm gì khác hơn là nói: “Vậy em vào phòng y tế xử lý trước một chút đi.”
Người vừa rồi vẫn cứ giả câm lại bất ngờ lên tiếng, cậu trực tiếp yêu cầu: “Em muốn Nghiêm Duệ đi cùng em.”
Cậu và Nghiêm Duệ chưa từng có giao lưu, lúc này lại đột nhiên gọi thẳng tên muốn Nghiêm Duệ đi cùng, giáo viên khó xử khẽ nhíu mày.
Dương Trúc lại mơ hồ bổ sung: “Chân em đau, không di chuyển được.”
Giáo viên nhìn về phía Nghiêm Duệ trưng cầu ý kiến, nếu Nghiêm Duệ không muốn, ông sẽ để người khác đưa Dương Trúc đi. Nhưng Nghiêm Duệ nhìn về phía Dương Trúc một lúc, anh đứng lên, lạnh nhạt nói: “Đi thôi.”
Dáng đi của Dương Trúc thật sự khập khiễng, nhưng trên con đường từ lớp học tới cầu thang, Nghiêm Duệ vươn tay đỡ cậu, bản thân cậu lại thấy không thoải mái lắm.
Lúc đi xuống cầu thang cậu tự vịn tay lên thành cầu thang, đến mặt đất bằng phẳng, cậu lại tự nguyện đỡ tường tiến lên.
Không khí của tháng mười vẫn rất nóng, Dương Trúc lại đi chậm, con đường tới phòng y tế này phải mất gấp đôi thời gian bình thường. Nghiêm Duệ bình thản không nói gì, ngược lại là chính Dương Trúc bắt đầu khẽ than nóng, lại liếc nhìn về phía Nghiêm Duệ, miệng mấp máy.
Như là muốn nhờ Nghiêm Duệ giúp mình nhưng lại không muốn nói.
Cuối cùng cậu vẫn nói ra, mang theo chút bực bội: “Cậu không thể quan tâm tới người bị thương một chút sao!”
Nghiêm Duệ nhìn cậu, chìa một tay ra cho cậu: “Là chính cậu từ chối.”
Mặt Dương Trúc bị phơi đỏ bừng, cậu không nói gì, chỉ là không ngừng rên rỉ.
Lúc nhân viên trực ban ở phòng y tế xử lý vết thương cho Dương Trúc, Dương Trúc lại cắn chặt răng, có đau cũng không lên tiếng, lúc không nhịn được thì chỉ không ngừng hít sâu, lại nhanh chóng ngừng lại như là xấu hổ.
Nghiêm Duệ đứng bên cạnh nhìn.
Nhân viên y tế hỏi cậu: “Sao em không sớm xử lý vết thương vậy? Chậm một chút là nhiễm trùng rồi, em không biết sao?”
Dương Trúc có chết cũng không giải thích.
Nhân viên y tế có việc tạm thời rời đi, Dương Trúc mới lại nhìn về phía Nghiêm Duệ. Nghiêm Duệ không định mở miệng, cuối cùng cậu chỉ đành khó chịu nói: “Cậu không hỏi sao?”
Nghiêm Duệ: “Giáo viên hỏi, cậu cũng không trả lời, tại sao tôi phải hỏi.”
Anh không có thói quen nhàm chán như vậy.
Nhưng Dương Trúc nói: “Cậu hỏi tôi sẽ nói.”
Nghiêm Duệ: “Không có hứng thú biết.”
Mặt Dương Trúc lại lập tức đỏ lên, tức giận, giận đến mức Nghiêm Duệ đứng cách đó mấy bước cũng có thể nghe thấy tiếng nghiến răng nghiến lợi.
Trên mặt cậu toàn là vết thương, cậu nghiến răng khiến làn da trên mặt đau đớn, nhìn biểu cảm kia là biết.
Vẻ ngoài của cậu thật sự không tệ, gương mặt đã bị thương như vậy, còn đang thoa nước thuốc, nhìn cũng không thấy dữ tợn hay buồn cười gì, ngược lại còn có chút cảm giác nói không nên lời.
Nghiêm Duệ nhìn cậu chằm chằm, một lúc sau, bản năng nơi đáy lòng đột nhiên thấy hơi ngứa ngáy, nhưng lại bị anh nén xuống.
Như là đứng mệt, Nghiêm Duệ đi lại ngồi xuống cái ghế đối diện cậu mới nói: “Tại sao.”
Một câu hỏi không có chút thành ý nào, thậm chí còn không có vẻ nghi vấn. Chân Dương Trúc đạp xuống đất, cậu dùng sức đạp mấy cái mới bực bội nói: “Bây giờ không muốn nói cho cậu biết!”
Nghiêm Duệ: “Vậy tôi về đây.”
Dương Trúc lập tức đứng lên, ‘loảng xoảng’ một tiếng, phần sau đầu gối đẩy lên thành ghế, lúc này cậu mới ngơ ngác phát hiện Nghiêm Duệ hoàn toàn không đứng lên, không có ý rời đi.
Nghiêm Duệ bình tĩnh nhìn cậu, lại nhìn cái đầu gối vô thức co lên của cậu, anh giúp cậu đỡ ghế dậy.
“Ngồi xuống.” Giọng Nghiêm Duệ gần như là ra lệnh.
Dương Trúc đen mặt nghe lời.
“Muốn nói thì nói, không muốn thì đừng nói.” Nghiêm Duệ nói: “Tôi không nợ cậu cái gì, không có hứng thú xem cậu cáu kỉnh lung tung.”
Dương Trúc nhịn rất lâu, sau đó mới thốt ra một tiếng tựa như muỗi kêu: “Xin lỗi.”
Nghiêm Duệ gác hai tay lên nhau, đặt lên đùi, tư thế ngồi thoải mái nhưng sống lưng thẳng tắp, Dương Trúc chỉ nhìn đã cảm thấy toàn bộ khí thế của mình đều bị đối phương đè xuống.
Một lúc sau, Nghiêm Duệ mới lại mở miệng: “Vết thương của cậu không có ai xử lý, tối qua không về nhà sao?”
Điều anh đoán như gãi đúng chỗ ngứa.
Hai mắt Dương Trúc mở to, lộ vẻ ‘sao cậu biết’, tiếp đó cậu mới chậm rãi nói: “Không về, đến khách sạn ở.”
“Tại sao?”
Dương Trúc: “Thấy được cũng sẽ chỉ mắng tôi đi gây chuyện, phiền chết được.”
Nghiêm Duệ nói: “Bình thường người lớn sẽ hỏi trước lại sao lại xảy ra mâu thuẫn, sau khi tìm hiểu rõ nguyên nhân mới xử lý.”
Dương Trúc: “Quan hệ của tôi với bọn họ không tốt lắm có được hông? Hơn nữa chắc chắn bọn họ lại muốn ý kiến lên trường, đến lúc đó đám thần kinh kia lại cười nhạo tôi chỉ biết dựa vào thế lực trong nhà, ngu ngốc ghê tởm.”
Nghiêm Duệ nhìn cậu, cũng có thể đoán được đại khái buổi sáng cậu đeo khẩu trang tới lớp là vì không muốn bị bạn học thấy lại nói xấu.
Tại sao có thể có người vậy chứ, rõ ràng điều kiện cũng không kém lắm, nhưng cuối cùng lại đẩy mình tới đường cùng.
Nghiêm Duệ đắn đo một lúc, đánh giá: “Cậu giỏi đẩy mình vào tình huống kém nhất thật đấy.”
Dương Trúc trợn mắt lên: “Đm, cậu nói gì?”
Cách nói của cậu quá lỗ mãng, Nghiêm Duệ hơi nhíu mày, nguyên nhân vốn đã tới bên miệng lập tức biến thành hai chữ: “Đáng đời.”
Bạn học ND cũng lành tính quá nhỉ, hôm trước thì giúp em tránh khỏi bọn xấu, hôm nay lại đồng ý đưa em đi phòng y tế, làm người tốt đến cùng à :))))
ThíchThích
Pingback: [Mục lục] Thuật nói lỗ mãng – Âm Bạo Đạn | RTW
Pingback: [ĐM] Lỗ mãng – Chương 1 | RTW
Nay mới rảnh đọc =))) cười xỉu =)))))
100 điểm cho Nghiêm Duệ =))))))
ThíchThích