Lãnh Thổ và Dân Tộc

MotConDuong

Ngày 8, Tháng 6, Năm 2018

Một dân tộc mất đất là mất đi danh tính mình.

Mất danh tính thì không còn được gọi là một dân tộc.

Mãnh đất cha ông là một dấu ấn, biểu hiện cho danh tính của một dân tộc.

Một dân tộc mà không có chủ quyền trên lãnh thổ thì dân tộc đó sẽ bị tiêu diệt.

Điều này rất dễ hiểu, ngay cả một trẻ em lên mười cũng có thể hiểu được.

Hãy nhớ rằng, việc đầu tiên Đức Chúa Trời dựng nên là bối cảnh cho con người sinh sống trước khi Ngài tạo dựng nên A-đam và Ê-va. Ngài ban cho họ một lãnh thổ để cai quản vì đó là một ơn phước đặt cách để triển khai danh tính của con người, của một dân tộc.

Trong cõi thuộc linh cũng thế, chúng ta được dựng nên để trấn giử lãnh thổ, trấn gửi không phận. Đây là lúc để tống khứ những chủ quyền gian ác đang khống chế lãnh thổ và vì thế, chúng ta cần ăn năn để cắt đứt mọi thông đồng với chúng, rồi mới có thể chiếm lại Đất Hứa.

Tống khứ các chủ quyền qua sự ăn năn để xoay hướng và trở về với cội nguồn trung thực của Sự Sống.

Tống khứ các chủ quyền qua sự cỡi bỏ chiếc áo nhớp của sự công nghĩa do nổ lực của con người.

Tống khứ các chủ quyền khi bẻ gãy mọi thông đồng với ác linh ‘tôn giáo’ tức là đi theo một hình thức nhưng lại chối bỏ quyền phép của Đức Chúa Trời!

Tống khứ các chủ quyền qua sự ban cho để khai phóng ân điển hầu bày tỏ tấm lòng của Đức Chúa Trời với dân gian.

Tống khứ các chủ quyền bằng cách bẻ gãy mọi ác linh của sự bội ước do tội thờ thần tượng (thờ cúng tổ tiên) trong cơ cấu rồng rắn (con rồng cháu tiên) gây nên.

Tống khứ các chủ quyền qua sự thờ phượng tôn vinh Chúa để chào đón Vua Vinh Hiển ngự xuống trên lãnh thổ.

Tống khứ các chủ quyền qua sự tìm kiếm Chúa để đi vào mối liên hệ mật thiết với Ngài.

Tống khứ, tống khứ và tống khứ!

Tất Cả Cho Chiến Trận,

Lửa Thiêng Việt Nam
www.luathiengvn.com

Bình luận về bài viết này

Website Built with WordPress.com.

Up ↑