BIỆT TRĂM NĂM (2. BIỆT THẾ SỰ)
Posted by hienan trên Tháng Bảy 12, 2007
II
Biệt Thế Sự
1. Quanh bàn cờ
2. Lời trải từng mùa xuân
3. Đêm trên toa tàu ngồi
4. Nhớ Bun Ga Cốp
5. Đổi khác
6. Nê xin cười
7. Lỗ thủng
8. Những người già lang thang
9. Những người già rất trẻ
10. Bên tôi
11. Đề về
12. Ngẫm nghĩ
13. Tháng sáu
14. Những đêm thức tuổi bốn mươi
15. Tự trách
16. Lin Ga
17. Tam cúc ba mươi cây
18. Về Huế
19. Trong đêm
20. Đầu xuân chợt nghĩ về Thánh Gióng
QUANH BÀN CỜ
Người đứng phía quân trắng
Mách nước cho quân hồng
Có người thầm tính toán
Nước tốt đầu sang sông
O
Ở đâu giữa đám đông
Cái người hay lờ lượn
Khi thì theo quân hồng
Khi thì theo quân trắng
LỜI TRẢI TỪNG MÙA XUÂN
Sao không toả xanh nữa bàng
mùa đông hết rồi mà còn trơ trụi
để mùa xuân cứ dè dặt tơ non
dọc hàng bàng hè phố
cây tốt tươi xen cây thôi nảy lá
sống chết diễn ra bên nhau âm thầm
Hôm qua tôi giật mình
Chợt nhìn bạn muối tiêu mái tóc
Xa thật rồi ư ! thời vô tư trận mạc
Đã nói được gì nung nấu tháng năm
Tuổi tác bắt đầu nhắc
Trong nắng, chiều đang tan
Số phận đi trên sợi dây thời gian
Chênh vênh lắm nên thường khi chậm muộn
Cây khẳng khô xoè tay giữa trời xanh
Cố tạc lại cuộc đời mình từng sống
Sợi tóc bay bay vương làn khói trắng
Tiếc một đời ngọn lửa cháy không nguôi
Tất cả như đang trầm tĩnh kề cùng tôi
Không còn ngây thơ dáng cây mầu tóc
Mùa xuân nữa tự bao giờ thân thuộc
Sao hôm nay biêng biếc lạ lùng
Trong lời trải từng sợi đen đã bạc
Cái mầu xanh đã tắt bên đường
Trên đoạn dây thời gian cuối cùng
Thường ngăn đi đột ngột
Phải bước từ từ không thể nào chạy được
Mầu tóc dáng cây giục sống hết lòng
Hãy người hơn trước từng thử thách
Hãy tươi xuân như em.
Xuân 1991
ĐÊM TRÊN TOÀ TÀU NGỒI
Toa tàu ngồi sập xuống đêm
Hành khác không còn người đùa nữa
Toa tàu bỗng ngổn ngang
Như một bức phù điêu
Người chen người như rễ cây rễ cỏ
Như số phận ngang dọc vào nhau
Có một cuộc đời bỗng dưng thiếp ngả
Trái đất như ngừng quay đêm đứng lại trên đầu
Đêm vẫn chìm sâu chìm sâu
ánh đèn mờ tiếng còi hú gọi
Ai đó cựa mình nơi tôi ngồi bó gối
Nơi tôi ngồi mong mỏi mặt trời lên.
NHỚ BUNGACỐP
Gió tuyết đến nhường kia
Mátcơva những năm 20 ngột ngạt
Tôi thấy Bungacốp tay cầm mẩu bánh mỳ
Còn tay kia la` cấy bút.
Bé xíu mẩu bánh mỳ cuối cùng
cầm hơi một nhân cách như ông
cây bút dù còn mực
cũng không viết tụng ca một chữ một dòng.
Thế kỷ này tưởng tượng nhiều công bằng
tự do lắm sao quá nhiều oan trái
Công an đông thêm người ăn mày đông thêm
ngày qua ngày ít đi người tử tế
Thế kỷ này để được sống thực người
sao cay đắng quá
bao thằng gào lên đổi mới đổi mới
bắng cái giọng cũ mèn nghe đến mốc meo ra
Thế kỷ này một nhân cách như ông
Cũng đủ làm con người không sợ nữa
dù nhiều nhà văn bây giờ mọc nanh cắn xé nhau như chó
dù chó có thuỷ chung hơn “đồng chí” với nhau
Hôm nay “Trái tim chó” của ông đập giữa cuộc đời
Tôi buồn nhớ và ứa nước mắt
Thế kỷ này còn nhiều Saricốp (*)
còn bao nhiêu nhân cách như ông.
12-88
____________
(*) Saricốp : Nhân vật người chó của Bungacốp trong truyện “Trái tim chó”
ĐỔI KHÁC
Tặng Công
Có những món ăn xưa ngon nay vẫn ngon
cá bống cát sông Trà kho tiêu hai lửa
ca dao thơm ngon canh don
Chỉ đổi khác lớp người thích nó
người trung thực có khi cay đắng
làm sao hơn lời nịnh nọt mật đường
xưa đã thế thì nay vẫn thế
đổi khác chăng là nhữnng tri âm
Cá bánh tráng xưa vất đi nay quý
đổi khác làm ra Đông Lạnh Sa Huỳnh
thơ anh thế và anh thi sĩ
anh chẳng đổi mình anh chẳng khác anh
4-1995
NÊ – XIN CƯỜI
( Mến tặng tác giả
” NHỮNG NGƯỜI THÍCH ĐÙA “ )
Nếu những cuốn chuyện chỉ làm người ta
khóc
Nhiều khi ở đó mới có nửa cuộc đời
Ở một nửa khác
Tôi thấy Nê – xin cười
Nê – xin xa xôi
Chưa bao giờ chúng tôi gần anh đến thế
Chưa bao giờ chúng tôi cần anh đến thế
Như hôm nay không thể thiếu nụ cười
Nê – xin vẫn cười
Tôi đọc mãi anh và nhận ra giây lát
Trước tiếng cười là tiếng khóc
Trong tiếng cười có tiếng khóc
Và có lúc sau tiếng cười
Tự nhiên người ta ứa nước mắt.
Hà Nội, tháng 10. 1982
LỖ THỦNG
Những cái cổng như thế
thường dẫn vào một gia đình
ngọn lửa quây quần rau cháo
ấm cười bỡ ngỡ lứa đôi
những cái cổng như thế
thường là nơi ẩn náu cuối cùng của con người
ù
nhưng trước cánh cổng này
tôi chia tay bè bạn
bè bạn những năm dài làm lính
giờ lặng lẽ chia tay đất nước
mang chút sức lực còn đi lao động nước ngoài
không nói được nhiều cứ nghèn nghẹn nhìn nhau
cảm thấy mình đang mất
một cái gì không sao giữ nổi
ù
giờ đã xã xôi
vũng tuyết rơi đô thành lấp lánh
có khi nào bạn ngoái về thầm lặng
một cái cổng nhỏ nhoi
cái cổng như một vết thương
cái cổng như một lỗ thủng
bạn bè cứ chảy qua đây cuộn xiết
đến bao giờ nguôi.
NHỮNG NGƯỜI GIÀ LANG THANG
Như tiếng rên những con mèo hết thời hôn phối
lủi thủi hè đường những người già lang thang
§
như những mảnh tường nắng mưa sạt lở
chèn vào không gian trống hoang
những người già rách rưới
từ áo quần cho đến trái tim
§
Và bàn tay ngửa giữa trời xanh
đầu ngoẹo đi nhọc nhằn trễ nải
bàn tay từng đỡ trĩu nặng một thời lên
giọng nói từng thét to thế kỷ
§
bây giờ không còn tuổi trẻ
đòi lại những ngày vô vị trôi đi
chỉ còn van xin cầu may được chút gì
tuổi già còn mắc nợ
§
Cứ thế
những người già lang thang phố xá
những người già…
NHỮNG NGƯỜI GIÀ RẤT TRẺ
Như nắng trời tuổi tác
lại rất ngây thơ mỗi sớm dọi vào đời
sáng sao tiếng các cụ cười
như núi non cổ tích
còn nhô căng lồng ngực thanh xuân
lay động tôi sang sảng chầu văn
cuốn tôi đi dòng sông xưa cũ
tư duy mới như cơn lũ
Vầng trán những nếp nhăn như sóng mê say
tôi đã đi xuyên tháng ngày
dọc xứ sở chỉ để nhìn tận mắt
những cuộc đời tưởng gần kề điểm chót
chợt hồi sinh qua đau đớn trải từng
cuộc hành trình lột xác
quên đích cũ sau lưng
tôi đã đi để không hối tiếc
không nhầm
những người già trẻ mãi cùng dân tộc
gỡ ở tôi bao vướng rối
xoá nhanh bao mệt mỏi đời thường
cái cỗi cằn đâu nằm ở tuổi?
tôi đã đi để đón nhận lặng im
lặng im như đất
đâm lên trong tôi tơ non chồi biếc
từ những hạt già.
BÊN TÔI
Không thể dửng dưng với đôi mắt ấy
cái vòm đêm dại ngây vì sao cháy
lời rao mời trẻ con
” nước trà ngon mời chú uống dùm “
” nước trà ngon mời chú uống dùm “
cháu cứ lượn quanh còn tôi thì lặng đứng
khẩu súng khoác vai cũng nghếch nòng nghe ngóng
vẫn lời rao nhẫn nại như không
trước mắt tôi bé nhỏ một chứng nhân
phảng phất lại thời xưa Đà Nẵng
như Sơn Trà chợt đứng lên trên biển
giữa ồn ào quên lãng dưới chân
Chỉ mời nước trà thôi không hề ngửa tay xin
nhưng với tôi cháu đang đòi dữ dội
điều cháu đòi tôi lại chưa làm nổi
bao giờ trẻ con chỉ học và chơi
bao giờ … bao giờ buổi ấy đã xa rồi
lời ra mời vẫn bên tôi … bên tôi…
ĐỀ VỀ
Chiều chiều phấp phỏng số đề
những chú nhóc chạy bán ” Kết quả ” rối rít vỉa hè
những mặt đợi chờ may mắn nhạt nhoè hoàng hôn
ngỡ thiếu dần cả khí trời để thở
ngột ngạt đường xe lấn chen
ai cũng như mắc chứng tâm thần
hun hút hành lang bệnh viện
từng cặp từng cặp dìu nhau cơn đau
sự sống như lùi vào đây chờ lên bàn mổ
chẳng lẽ không còn gì đáng tin hay sao?
mà đành đánh đề hy vọng
mất một thôi được gấp bảy mươi lần
đã mất bao nhiêu năm
đất có nước mà sao thiếu nước
về hưu rồi đồng chí đi đâu?
vượt đám đông về nhà vọt lên tầng năm
đơn độc thấy thành phố dưới chân choáng váng
ai chợt thét lên bên kia:
– Đề về ! đề về …
NGẪM NGHĨ
Ngày nào ra đường cũng gặp thêm người mới
những người lướt qua ta trong đời một lần
xuân đã qua có bao giờ gặp lại
xuân càng về càng quá cũ trước gương
O
thêm mỗi tuổi thêm nhiiêù người quen
thưa dần bạn bè
uống mãi ngọt uống thêm cay đẵng
ngơ ngác nhìn sự thật bị câm
O
Chuông nguyện hồn ai trong nhà thờ thế chuông?
hồn ta dần mòn, hồn ta dần nhỏ
đôi khi khóm hoa trước cửa nở
không rõ cái gì ngan ngát trong đêm
O
bao khao khát rồ lên rồi cũng tắt dầu
làm mất mình cực kỳ phi lý
một nhịp điệu yêu, một cái nhìn vô ý
ta ngẩn ngơ thò tay vào túi rỗng không
O
sao ta không dám nổ tung như hạt nhân
cứ cam phận một kiếp người hèn hạ
sao ta không dám vỗ sóng cùng biển xanh
cứ phẳng lặng một cánh buồm yêu ả.
THÁNG SÁU
“Tháng sáu có chiếu vua ra…”
CA DAO
Tháng sáu có bão đổ về
Cơn động đất ngả nghiêng hè phố cây
linh cảm rền sấm bên tai
con cua hấp háy cái mai mặt người
O
tháng sáu nhễ nhại mồ hôi
cam go vật lộn giữa đời áo cơm
tai ương dội xuống tâm hồn
nỗi buồn chôn chặt nội buồn mọc lên
O
thơ in chưa ráo mực đen
đã nghe cũ kỹ rêu trên từng lời
cao cao muôn thủơ là trời
mới đâu tiếng khóc tiếng cười ngoài kia
O
tháng sáu cúi mặt mà đi
nắng trên đầu vỡ điều gì trong ta.
NHỮNG ĐÊM THỨC TUỔI BỐN MƯƠI
“Tứ thập bất hoặc
Lời cổ nhân”
Những đêm thức tuổi bốn mươi
trôi về kỷ niệm nói cười xa xăm
dọc ngang trai trẻ biển ngàn
lướt qua như gió gian nan ngợp trời
O
uống bao thứ rượu trên đời
không làm thay đổi thằng người trong tay
tự nhiên nước mắt ứa ra
tuổi bốn mươi tóc đã nhòa bớt xanh
O
những đêm thức trắng cây cành
ước mơ bé lại từng canh ngậm ngùi
lênh đênh mãi kiếp lở bồi
bao vòng tay khép chặt rồi rời trôi
O
những đêm thức tuổi bốn mươi
chìm trong hơi thở giấc muồi vợ con
ấm êm hạnh phúc có còn
hai mươi năm lẻ dập dồn chiến chinh
O
những đêm thức tuổi của mình
dăm câu lục bát bình minh gập ghênh.
TỰ TRÁCH
“ngũ thập tri thiên mệnh”
Lời cổ nhân
Có ngày uống ít uống nhiều
có ngày no uống sớm chiều đói ăn
sao không tu tỉnh xác thân
kiếp gì ? cực nọ nhảy thành cực kia
O
có thu buồn đến chết đi
có thu sống lại em khi thu về
sao không dấu kín tái tê
chưa kịp tỉnh đã đắm mê mẩn rồi
O
có thời ca hát đầy vơi
có thời câm bặt không lời sẻ chia
sao khư khư giữ làm chi
câu thơ cũ đổi chút gì cho xong
O
có còn có nữa hay không ?……
LIN GA
Vụt lớn nhanh hơn cả thánh gióng
đạp đổ quyền uy
chọc mù trí tuệ
mê muội vòng quay mông lung
O
mềm hay cứng cung thức lòng
không dấu nổi
sự mụ mẫn của đàn ông
là sức mạnh đàn bà không từ chối
dục vọng hay khát vọng cũng thường
biến nhiều thứ cao sang thành con rối
O
Ở thấp đối xứng bộ óc
neo lại một cực tồn tại cho loài người
điều khiển một vùng bí mật
sáng tạo ra bi hài kịch đời
O
đêm trong mơ ngỡ mình hoá Tháp Chăm
sương mờ hư ảo
và em tới như một người mộ đạo
lặng im thoát tục với Lin Ga.
TAM CÚC BA MƯƠI CÂY
Sĩ điều cũng xong tượng vàng cũng vui
giữ kết bộ đôi, đôi khi phải chui
kể cả tốt đen gặp cơn tứ tử
được nước cầm kết cả làng biết mùi
O
an phận sĩ con hiền lành tịnh thâm
rồi đỏ rồi đen bộ xe pháo mã
không ba thì đôi rồi thì tốt đỏ
cũng cứ là tươi thân phận nào ai …
O
duy chỉ có điều làm tướng thật gay
dù là tướng bà, tướng ông càng mệt
tớ đây làm tất trừ hai bậc “mét”
tam cúc đời tớ chỉ hai mươi cây
O
nào thì cụng ly nào thì tỉnh say
ở giữa bạn bè lúc nào cũng tết
nào thì chia ra nào thì chấp hết
nào thì chui đi nào thì ăn quân …
VỀ HUẾ
Huế ta về ba lô vai đeo
ở thấm thoát ddax mười năm chẵn
lang thang đường đời bèo gọt
đây ngõ sâu tĩnh mịch bước vào
Tĩnh mịch xanh vườn giấc chiêm bao
Đêm chợt thức mộng du ngơ ngẩn
Ngỡ ngạt thở vì không tiếng động
Không dưng buồn một thoáng cô đơn
Bạn bè quanh im ắng cây đờn
Rượu rót đầy cắn gác mái thấp
Có cái gì bay ngang bị vấp
rơi tự do trong mắt u linh
Có cái gì như kẻ thất tình
ngồi nhóm lửa xé tờ giấy đốt
Giá như khóc được to cho bớt
nhưng nỗi niềm chồng chất lặng câm
Bánh bột lọc quán cơm bình dân
đĩa ngao hến xẻ chia bùi ngọt
tiếng xe thồ mới chào buốt ruột
lưng gồng lên dốc bến Ngự cao
Huế ta về ba lô vai đeo …
7 – 1990
TRONG ĐÊM
Trong đêm
những con bò kéo xe nặng nề lặng lẽ
miền Trung
những quả núi chẳng muốn đứnh yên
những dòng sông chảy như không ra bể
ta mãi dấu trong bể ngoài mình
như đêm giấu đau buồn bao khát vọng
cả quá khứ ngang tàng
cũng chợt dừng tốc độ khuya vắng
giấc lãng quên gật gù liên miên
tàn thuốc đỏ cháy ngược về cuộc chiến
đã hơn hai mươi năm
trong đêm
những con bò kéo xe chậm bước
như em kéo ê chề kiếp đào hoa
như hồn ta
kéo lê thân xác
đã tới tuổi nghi ngờ vài lòng tốt
chuyện xấu xa cơm bữa thường quen
chịu đựng quá tưởng chừng còng gập
đôi khi ngẩng thấy kính nể mình
lại cú xuống sống nốt từng oan khuất
hoang vu rồi gỗ cất nhà lên
trong đêm
những con bò kéo xe nặng nề lặng lẽ
như con người kéo trong đời tỉnh lẻ
như ta mang nhau thông cảm mọi tật nguyền
những con bò vẫn đi lặng lẽ trong đêm
ngoài tiếng móng sắt gõ mặt đường đanh đúa
có lúc chợt giật mình nhìn rõ
trong lặng lẽ kia còn giấu một cặp sừng.
DẦU XUÂN CHỢT NGHĨ VỀ THÁNH GIÓNG
Tôi cầm lên một đốt xương Thánh Gióng
Tre đằng ngà
Bụi tre vàng bụi tre vàng óng
Lửa sơn mài ngựa sắt phun ra
Huyền thoại mà thành thật ở đời ta
Tiếng vó gõ ao chuôm bóng ngựa
Người vì thế mà xương còn lưu giữ
Trong bụi tre vũ khí nhân dân
Không phải ai cũng đẻ được thánh thần
Bà mẹ Việt, đất nước linh thiêng quá
Nhiều anh hùng bởi nhiều phen giặc giã
Có còn ai như Thánh Gióng bay lên
Có còn ai như Thánh Gióng lãng quên
Lãng quên ngay chiến công mình vừa có
Mới thêm yêu bao nhiêu người tài đã
Biết lui về ẩn dật giữa vinh quang
Cái đốt xương không đốt được thành than
Cứ mọc lên đời đời tươi tốt
Và nỗi nhớ một thời đồ sắt
Là bài học về huyền thoại của người
Không ai hiểu Người hơn đích thực con người
Tôi nâng ngang một đốt tre đằng ngà thổi sáo …
This entry was posted on Tháng Bảy 12, 2007 lúc 12:34 sáng and is filed under Thơ.
You can follow any responses to this entry through the RSS 2.0 feed.
You can leave a response, hoặc trackback from your own site.
digital-glamour said
Digital Glamour Photography
hey great stuff
myspace music said
layout myspace tupac web [url=http://change.iega.info/sm.html#1357986573]layout myspace tupac web[/url] http://change.iega.info/sm.html 599555499
comment generator hiding myspace said
comment generator hiding myspace
comment generator hiding myspace