Cuộc sống vội vàng, tất bật. Tình người mong manh, dễ vỡ. Có đôi lúc ta không biết mình đang sống vì cái gì nữa.
Trên con đường dài của cuộc sống bon chen, ồn ào này, có lúc nào ta đi chậm lại để ngắm những yêu thương và cảm nhận yêu thương?
Nghe bản nhạc: Sad Angel
…Ngừng lại một phút để biết mình đang làm gì, làm như thế nào và làm vì ai.
…Ngừng lại và bắt đầu suy ngẫm về cuộc đời, về con người
…Ngừng lại để biết ta vẫn còn tồn tại theo cách nghĩ của mình.
…Ngừng lại để nhớ rằng ta đang yêu thương một ai đó và củng có một ai đó đang yêu thương ta. Cuộc sống vẫn trôi đi khi ta ngừng lại, ta nhìn lại mình của những năm tháng đã qua.
Một lần yêu thương, một lần tan vỡ. Nhiều lần yêu thương, nhiều lần tan vỡ.
Bạn bè ngày cũ bây giờ người còn người mất, có người đã thật xa xôi dù gần nhau trong gang tấc.
Khỏang cách không gian, khoảng cách thời gian đều không đáng sợ bằng khoảng cách của hai tâm hồn.
Ngừng lại để ta giật mình hoảng hốt, có phải ta đã quá vô cảm, quá lạnh lùng.
…Bao lâu rồi ta đã không còn biết khóc, bao lâu rồi ta không còn nhối đau vì vết thương của một ai đó.
…Bao lâu rồi ta chỉ biết yêu mình! Ngừng lại để cảm nhận cuộc sống, ngừng lại để cảm nhận yêu thương.
Sống và tồn tại là hai điều hòan toàn khác nhau, sống không chỉ ăn, là ngủ, là hô hấp, sống là phải được làm chính mình, được quan tâm, được chia sẻ, biết quan tâm, biết chia sẻ.
Đã bao lâu rồi ta không còn biết sống.
Một cánh cửa đóng lại sẽ có một cánh cửa khác mở ra, cuộc sống không có con đường cùng, chỉ có chăng là ta đã tự làm cùng đường mình. Cuộc sống đã cho ta yêu thương sao ta lại chối từ, cuộc sống cho ta niềm vui sao ta lại ưu buồn.
Ôi cuộc sống mong manh, ngắn ngủi biết đâu ta sẽ chẳng có ngày mai, thôi hôm nay cho ta ngừng lại, ngừng lại một ngày để ta biết yêu thương.
——————-
Em ơi, có lên nổi chuyến tàu lúc cuối ngày
Chuyến tàu đưa bọn mình đi trốn
Xa rời bận rộn
Bỏ thành phố khói bụi này lại phía sau
Em ngơ ngác nhìn anh, rồi mình sẽ đi đâu
Anh không biết
Đến nơi nào cũng được
Chỉ cần mình ở bên nhau.
Thành phố nằm im lặng phía sau.
Cùng lặng im nhìn ra cửa kính
Những vạt mưa xiên
Nỗi cô đơn nhiều khi chẳng quá muộn phiền
Bên giàn hoa nở vội
Bên ô cửa sổ màu xanh
Hanh hao như tình yêu đang đến.
Nhìn những đàn chim về phương Nam tránh rét
Anh tự hỏi rằng mình sẽ đi đâu
Tuổi trẻ như những chuyến tàu
Chẳng hẹn bến nào, cứ lầm lũi về phía trước
Nỗi lo mất được
Như những xóm làng sẽ nằm lại phía sau
Giá vé nào cho toa hạng nhất?
Là niềm vui, và cả những niềm đau.
Thôi, bất kể là đoàn tàu dừng lại ở đâu
Anh sẽ hít cho đầy những mùi hương xa lạ
Sẽ cầm tay hỏi đường những gương mặt buồn bã quá
Cho tôi hỏi đường tới bình yên
Tới mảnh đất thần tiên nơi chẳng có muộn phiền
Nơi người ta sống với nhau nhân ái.