14

Tôi không phải BL (boy’s love)

Edit: 1 cô em

Chỉnh dịch: Maroon


Lớp Thương Mại vừa mới có một vị giảng viên mới nhậm chức tướng mạo ngon lành, dáng người ưu tú, phong cách thanh nhã, lịch sự.

Thầy họ Quý, cái tên thì rất xứng với vẻ mặt ngây thơ, tính tình ôn hoà cùng với nụ cười nhàn nhạt không một chút tạp niệm, áo sơ mi trắng phối cùng áo vét không cài nút, quần tây đen vừa vặn ôm lấy đôi chân dài (ss M ơi, anh này là siu phẩm thuần khiết mỹ nam, e vừa edit vừa nuốt nước miếng… ực…), đứng trên bục giảng không hề ra vẻ là giáo viên kiêu ngạo, khuôn mặt chỉ có một biểu tình “Tôi giảng bài tốt thì các bạn sẽ dễ dàng thi đỗ thôi”, nhưng cái vẻ mặt đang làm cho mọi người si mê này hoàn toàn trở nên tối sầm lại chỉ vì cái mùi vị lưu manh của Tiêu Yêu Cảnh khi hắn kéo cửa bước vào phía cuối lớp.

Vốn tưởng rằng vị giảng viên này nho nhã có thừa, ngang ngược không đủ, không có chỗ nào đáng sợ, chắc chắn dễ nói chuyện và cũng dễ ức hiếp. Sau giờ tan học, nam sinh có thể rủ thầy thuốc điếu hút, tán phét trong góc lớp, nữ sinh có thể tìm thầy để nũng nịu đong đưa, nhân tiện trao đổi số điện thoại di động, giao lưu tình cảm, mọi người không cần tốn nhiều sức lực mà vẫn có thể tiến gần hơn tới tấm bằng tốt nghiệp.

Không nghĩ tới thầy Quý hoàn toàn không cho đám học trò tận dụng bất cứ cơ hội nào, đã lập tức tung chiêu “giết gà doạ khỉ”, sử dụng thủ đoạn vừa đấm vừa xoa vô cùng nham hiểm một cách thành thục xoay chuyển trong lòng bàn tay.

Chỉ có điều, nói đi cũng phải nói lại, con “gà” thầy chọn để “giết” hình như hơi bị to? Bảo Nhị công tử của ngài Chủ tịch trường ra đứng ngoài cửa suy nghĩ? Chẳng phải là to gan lắm sao? Dũng cảm quên mình vì nền giáo dục thân yêu như thế, không nghĩ đến việc tiếp tục kiếm cơm ở cái trường này nữa ư?

Với tư cách là “con gà” được chọn, Tiêu Yêu Cảnh nhướng mày, không thèm che giấu vẻ bất mãn rành rành trên khuôn mặt hắn: “Chú à, trong giờ học nên nhỏ tiếng một chút, đừng quấy rầy tôi.”

Hắn mặc kệ kẻ giáo huấn hắn là giảng viên mới đến, hay là tình địch ngày xưa, cho rằng tuổi tác lớn hơn thì có thể lên mặt với hắn sao? Mấy chuyện tranh giành con gái này không phải cứ sống nhiều hơn vài năm, cứ làm thầy người ta thì sẽ có ưu thế hơn. Hơn nữa, bây giờ hắn không có hứng thú thảo luận chuyện đàn bà con gái, hiện tại hắn chỉ muốn ngủ thêm, người lạ chớ đến gần, có hậu quả gì thì tự gánh lấy.

Hắn bắn ra một ánh nhìn đáng sợ, tự nhận thấy nhiêu đó đã đủ hiệu quả cảnh cáo, nên đút tay vào túi quần, kê đầu trên bàn học, tiếp tục chìm vào giấc ngủ dang dở, không thèm đếm xỉa đến ánh mắt kinh ngạc của cả lớp đang nhìn vào mình.

Quý Thuần Khanh lặng im nhíu mày, đối với tên học sinh cá biệt này vẫn giữ nụ cười nhẹ nhàng như gió trên môi.

Khoảnh khắc tiếp theo, một quyển sách giáo khoa dày cộp nện thẳng lên đầu Tiêu Yêu Cảnh… “bốp” một tiếng, ngay sau đó, một giọng nói lành lạnh không chút chân thành vang lên.

“Xin lỗi, tôi trượt tay, bạn học sinh ham muốn thê quân của người khác này, làm phiền trò nhặt sách giáo khoa lên giúp tôi.”

[xôn xao]

Xung quanh âm thanh vỡ oà ầm ĩ, là trượt tay sao? Cái cớ hèn hạ như vậy cũng có thể nghĩ ra được? Tay của thầy trơn mịn đến mức đó sao? Giờ thì bọn họ không còn nghĩ rằng vị giảng viên 25 tuổi, so với bọn họ tuổi tác không lớn hơn bao nhiêu này, là một con cua lột, đặt đâu ngồi đó nữa rồi. Điều bọn họ cần nghĩ đến bây giờ chính là một khi Nhị công tử nhà Chủ tịch ẩu đả với thầy giáo mới, thì bọn họ nên về phe nào mới tốt đây.

Dĩ nhiên là Tiêu Yêu Cảnh đã bị chọc giận, hắn vẫn úp mặt trên bàn nằm im một lúc lâu rồi mới từ từ đứng lên, cắn chặt môi, chính là vẻ mặt ương ngạnh của một con dã thú bị đạp trúng đuôi, hai đồng tử nheo lại, nhìn chằm chằm như muốn thiêu cháy Quý Thuần Khanh vẫn đang tươi cười trước mặt. Anh ta nhất định là đang trả mối thù bị chửi là gối thêu hoa lần trước, cười cười cười, tưởng rằng có thể đứng trước mặt thiếu gia hắn đây sắm vai heo ăn thịt cọp có phải không, đừng tưởng mang bộ dạng nữ tính đáng yêu ngứa mắt này thì hắn không dám làm gì nhé. Mẹ nó! Chỉ cần cấu tạo sinh lý vẫn là giống đực thì hắn xử ngay chả ngán!

Hắn rút xoẹt cái cà vạt vắt lơ lửng trên cổ áo xuống, xoay xoay cổ tay, nói “Muốn tìm công tử đánh nhau, cứ việc nói thẳng.”

Như vậy cũng tốt, dần cho thằng cha này một trận dẹp lép, cô nàng kia sẽ thuộc về hắn, đó là quy củ giang hồ! Còn tốc hành hơn là cứ từ từ theo đuổi cô ta, hắn khoái chí ra mặt.

Vung nắm đấm lên, hắn chính là muốn đấm vào ngay giữa cái bộ mặt như hoa đang tươi cười xán lạn kia, đúng vào thời điểm mấu chốt của cuộc chiến tranh đoạt con gái, thì đột nhiên điện thoại di động trong túi quần rung lên làm hắn tê tê như bị điện giật, lực nắm tay cũng giảm xuống bớt, đành phải vừa lấy điện thoại ra nghe, vừa hung hăng trừng mắt nhìn Quý Thuần Khanh, dùng ánh mắt cảnh cáo anh ta đừng hòng bỏ chạy, để nghe điện thoại xong sẽ hắn sẽ xử đẹp anh ta.

“Alo, thằng nào phá đám vậy!”

“Anh của cậu đây.”

“Lại có chuyện gì? Em đang có việc quan trọng, không thể bỏ đi được, lát nữa gọi lại cho anh.”

“Anh không nghĩ việc cậu muốn đánh vị giảng viên mà anh phải tốn tiền mời đến là việc quan trọng.” Âm thanh trong điện thoại vang lên trùng khớp với tiếng nói ngoài hành lang vọng tới, quá rõ ràng, người gọi điện thoại đang đứng trước cửa, “Biết điều thì mau bỏ nắm đấm xuống, cút ngay tới phòng hiệu trưởng cho anh, bằng không đợi anh nói với mẹ, bà mà khóc lóc xem cậu có chịu nổi hay không.”

“…”

Mẹ nó chứ! Hắn đã nghĩ cái thằng cha này sao mà cười “vân đạm phong khinh” quá mức điềm tĩnh như thế, hoá ra là có người chống lưng, mà cái chỗ dựa này lại vô cùng vững chắc… anh trai hắn, Tiêu Yêu Diệp, là Hiệu trưởng trường này.

Trong phòng Hiệu trưởng, không khí nghiêm túc, chỉ có một thứ không nghiêm túc chính là bộ dáng cà lơ phất phơ không kiên nhẫn của Tiêu Yêu Cảnh. Hắn ngồi trên sô-pha tay vân vê điếu thuốc, hút tỉnh bơ không coi ai ra gì ngay trong phòng hiệu trưởng. Còn vứt bao thuốc lá lên bàn làm việc của anh trai hắn, hào phóng mời: “Hút không?”

“Hiệu trưởng đến tìm cậu nói chuyện, cậu còn mời anh hút thuốc?” Tiêu Yêu Diệp nhìn gói thuốc đang trượt đến trước mắt mình, đẩy sang một bên, nhắc nhở thằng em trai mình rằng hành vi như vậy là rất quá đáng.

“Đàn ông đều dùng thuốc lá để nói chuyện, thích 「©xmydux.wordpress.com」 hút thì hút không hút thì thôi, đừng thừa lời nữa, nói nội dung chính đi”. Hắn bực bội ngẩng đầu lên ý bảo anh em không cần làm bộ làm tịch.

“Được, nội dung chính là hãy ngoan ngoãn nghe lời thầy Quý, chấm hết!”

“Anh muốn em ngoan ngoãn nghe lời thằng cha kia?” Phiiii… thật nực cười.

“Đúng.”

“Ý anh muốn nói, anh đang che chở cho anh ta, em không thể gây sự?” Còn dám nói “đúng” với hắn sao?

“Cậu muốn hiểu như thế cũng được.”

“Anh đã làm gì, thông đồng với mẹ sao? Tùy tiện gọi một người xa lạ đến chỉnh đốn em?”

“Cậu ấy không phải là người xa lạ.” Tiêu Yêu Diệp nhẹ nhàng xoay chiếc ghế dựa bằng da, “Em quên là anh đã dẫn cậu ấy về gặp mẹ rồi sao?”

Hắn nhớ ra rồi, vào một mùa đông năm nào đó, vào một ngày giáp tết nào đó, anh hai hắn có dẫn về nhà một người xinh đẹp khéo léo, nói đó là bạn học cùng Đại học của mình, người đó cười rất ôn hoà, khiêm tốn giữ lễ, kính trọng phụ huynh, làm cho mẹ hắn vui mừng đến mức muốn dập đầu cảm tạ thần linh ngay lập tức, sau này tổ tiên linh hiển, Tiêu gia xem như đã có hậu duệ. Anh hắn cũng không giới thiệu nhiều, chỉ sợ càng lau càng đen nên ra sức gắp món ăn mời khách, chăm sóc cực kì chu đáo, lúc đó hắn còn tưởng rằng mình sắp có thêm một bà chị dâu tới nơi rồi chứ, nhưng không ngờ lúc mẹ hắn gọt táo mời khách, lắm mồm nói một câu:

Tuy rằng mặc quần tây cũng rất là đẹp, nhưng bà rất muốn nhìn thấy hình dáng con dâu khi mặc váy.

Vừa dứt lời, bà chị dâu tương lai vốn ôn nhu khiêm tốn thông minh hòa nhã, đột nhiên nụ cười hóa đá, mặt đen như than, đứng bật dậy, nóng nảy hung bạo giẫm lên chân anh hai nhà hắn một cái đau điếng, rồi nghênh ngang đi thẳng, hại hắn từ nhỏ đã bị ám ảnh tâm lý đối với loại phụ nữ có bề ngoái quá mức ôn nhu kiểu này.

Kẻ biến thái nhất chính là anh hai của hắn, đã biết rõ họ Quý kia là con trai, mà còn đưa anh ta về nhà gặp phụ huynh, bây giờ càng tồi tệ hơn khi rước anh ta về trường này.

“Ý anh muốn nói rằng, anh ta là người của anh, em không được phép làm gì anh ta có phải không?”

“Thuần Khanh được mời đến làm giảng viên đặc biệt, giá cũng không phải rẻ, nếu không phải hiện tại cậu ta đang cần tiền, thì có lẽ dù gặp nhau trên đường, cậu ấy cũng chẳng thèm nhìn anh thêm một lần nào nữa, anh dù có mồm năm miệng mười cũng không thể thuyết phục cậu ý đồng ý về dạy ở trường, nên anh tuyệt đối không cho phép em khi dễ cậu ấy.”

“…Không phải anh vẫn còn tơ tưởng gì với người ta đó chứ?”

“Không có, đơn giản chỉ là tình nghĩa bạn học cũ mà thôi.”

“Sao trong mắt anh chả thấy có chút gì là thành thật vậy.”

Tiêu Yêu Cảnh dụi điếu thuốc vào gạt tàn, đứng lên, hừ mũi nói như việc không liên quan đến mình: “Anh thích đùa giỡn kiểu gì thì đó là chuyện của anh, miễn sao nước giếng không phạm nước sông, mẹ có khóc lóc cũng đừng lôi em ra gánh chịu là được.”

“Tốt, vậy em ngoan ngoãn nghe lời thầy đi nhé, anh sẽ không để mẹ nước mắt đầm đìa đi tìm em đâu.

“…”

“Đúng rồi, cô gái tên là Tô Gia Áo, em có quen không? Học sinh trường của chúng ta sao?”

Hắn cảnh giác nhíu nhíu mày: “Anh hỏi làm gì?”

“Ờ thì chỉ hỏi cho biết vậy thôi, Thuần Khanh đang cần kiếm tiền để mua sính lễ cho nhà cô ta, còn muốn anh ở trong trường chiếu cố cô ta hơn, nhưng mà anh muốn tìm người giẫm nát cô ta.”

“…”

Nếu bây giờ hắn nói ngược lại với anh hai rằng, bạn gái của em thì để em quản, anh không được phép trêu vào, liệu có làm cho sự việc càng thêm rắc rối phức tạp hay không?

Ngồi trong phòng học, Tô Gia Áo chẳng học hành được gì, bởi vì xung quanh nàng đang đầy rẫy những âm thanh xôn xao truyền vào lỗ tai, mà toàn bộ mũi dùi đều nhắm vào vị giảng viên mới đến kia, người nàng quen thuộc mà cũng xa lạ, kẻ đầu sỏ gây ra việc nàng không thể chạm vào thục nam như ngày hôm nay – Quý Thuần Khanh.

Nàng còn tưởng rằng hắn sẽ chọn việc ngoan ngoãn ở nhà giúp vợ dạy con, trốn trong khuê phòng, ngượng ngùng không dám ra khỏi cửa lớn, ai ngờ được hắn căn bản so với tưởng tượng của nàng khác biệt hoàn toàn, phốc một cái biến ngay thành một giáo viên nắm quyền sinh sát ‘điểm số’ của nàng trong tay, mỗi động tác cử chỉ đều lộ rõ vẻ uy nghiêm không gì sánh được.

“Người dám phạt Nhị công tử của ngài Chủ tịch ra đứng ngoài cửa là giảng viên mới sao?” Thoạt nhìn thấy nhu nhược yếu đuối, ngại ngùng e thẹn, hoàn toàn không giống loại người như vậy mà!

“Nghe nói là thầy Hiệu trưởng đích thân mời vị giảng viên này về, sao lại cho đến dạy ở cái lớp trâu bò này chứ?” Học sinh ở lớp này từ thành tích, nhân phẩm cho đến tính cách đều đã tuột dốc đến sát ranh giới của những quý tử hư hỏng. Nam sinh thì hút thuốc, uống rượu, đánh nhau, xỏ khuyên tai. Nữ sinh thì tô son trát phấn lòe loẹt, y phục chỉ tạm đủ che thân, từ hở ngực tới hở đùi, dung tục không chịu nổi. Đột nhiên lại có một ông thầy tràn đầy năng lực, thông minh sáng sủa từ trên trời rơi xuống lớp bọn họ? Là để cảm hoá bọn họ, hay là, chính thầy cũng sẽ bị đồng hóa, để rồi cả đám cùng ôm nhau rơi xuống vũng bùn nhơ nhớp đây?

“Mặc kệ ổng đến đến lớp của chúng ta làm gì, đàn ông đều là cầm thú giả danh trí thức, nhìn ổng cũng ngon lành đó chứ.”

Âm thanh liếm mép thèm thuồng khiến Tô Gia Áo không lạnh mà run rùng mình một cái, lập tức bị cô nữ sinh vừa thề ăn tươi nuốt sống thầy Quý ở phía sau đá một cái vào ghế: “Nè, Tiểu Áo, run cái gì? Mày cũng bị trúng “sét” của ổng hả? Gọi tao một tiếng chị hai, tao nhường ổng cho mày chơi trước.”

“Chơi cái rắm! Anh ta không phải mẫu người tao thích 「©xmydux.wordpress.com」, yếu đuối như vậy ai mà thèm chơi chứ, xí.”

“Kẹo bông cũng có hương vị riêng của kẹo bông, phải nếm thử thì mới biết món đó có ngon hay không. Có điều, tao biết gu của mày chỉ có một, chính là mẫu người như Tiêu công tử đó đúng không?” Từ sau lưng một bàn tay móng sơn đỏ choét vươn ra đặt lên vai Tô Gia Áo, “Không phải tao xem thường mày, nhưng cái bụng của mày bé lắm, loại như anh ta mày nuốt không tiêu đâu, sẽ bị sình bụng chết mất.”

Vừa dứt lời, một trận gió mát thổi qua cổ nàng, toàn thân nàng nổi hết da gà, mặt đỏ lựng, từ chỗ ngồi đứng phắt dậy, trong nháy mắt thành tiêu điểm chú ý của cả lớp, cùng với vị giáo viên ngây thơ trên bục giảng bốn mắt nhìn nhau.

“Thầy Quý ơi, Áo bông của tụi em rất muốn đi chơi với thầy a!”

“Đúng ạ, nãy giờ cô ấy cứ một mực nhìn lén thầy từ chỗ ngồi, liếc mắt đưa tình nữa đó.”

“Đúng rồi, trao đổi số điện thoại di động đi, trao đổi số điện thoại di động đi!”

“Áo bông à, khách sạn kia đang có ưu đãi kìa, mình đưa danh thiếp cho bạn nha!”

“Ha ha ha ha!”

Những tiếng giễu cợt huýt sao nối tiếp nhau rộ lên xung quanh, nàng trừng mắt lại với những kẻ đang trêu chọc, nhưng lại thấy thầy giáo ‘đại nhân’ chỉ mỉm cười điềm đạm, từ trên bục giảng bước xuống đi tới chỗ của nàng. Geez, để biểu hiện uy nghiêm giáo viên, ngay cả Tiêu Yêu Cảnh mà anh ta cũng dám phạt đứng ngoài hành lang, thật đúng là “quan mới nhậm chức như ba bó đuốc”, lẽ nào lần này lại muốn đốt tới đầu nàng, xem nàng như gà đem giết cho lũ khỉ kia xem ư? Anh ta sẽ không phạt nàng đi quét dọn WC chứ hả?

Mấy cô nữ sinh ngồi ở hàng ghế trước nháy mắt nhìn nhau, duỗi đôi chân dài ra giữ gìn hình tượng, chắn ngang đường hắn muốn đi qua, rõ ràng là làm khó dễ hắn, liếc mắt đưa tình trêu hắn:

“Thầy Quý à, Áo bông đúng là rất đáng yêu, nhưng che chắn quá kín đáo chẳng có gì đáng nhìn, thầy không ăn nhạt như vậy chứ!”

“Đúng đó, Áo bông của tụi em muốn chịu trách nhiệm, bao che cho tụi em, nhưng tụi em không để thầy bắt nạt bạn ấy đâu.”

“Muốn bắt nạt thì bắt nạt tụi em là được rồi. Tiểu Áo không có gì đáng nhìn cả, thầy có muốn thử trước sê-ri đăng-ten (nội y) màu đen của tụi em không.”

Quý Thuần Khanh nhíu mày nhìn hàng rào bảo vệ không chút kẽ hở kia, hắn còn đang sợ thê quân bướng bỉnh của hắn ở trên lớp bị mọi người bắt nạt, không ngờ tới, cái tính cách nghĩa khí thích 「©xmydux.wordpress.com」 xen vào việc của người khác của nàng rất được lòng mọi người, rất có khí khái, các nữ sinh đều đứng về phía nàng, nhìn bộ dạng ngượng ngùng cắn răng chịu đựng của nàng thật là quá dễ thương.

Hắn nhìn mấy đôi chân dài sống động tươi mát trước mắt, ánh mắt không hề gợn sóng, trả lời: “Không đâu, thầy vốn khẩu vị thanh đạm, xưa nay vẫn quen cách ăn mặc kín cổng cao tường.”

Dứt lời, hắn nhấc cao chân, dễ dàng bước qua hàng rào chân mỹ nhân cản đường, quay đầu lại nhắc nhở: “Trời đang trở lạnh, các trò nên ăn mặc kín kẽ một chút, chỉ lộ ra nửa phần trên cổ là được rồi, nếu còn thấy em nào ngu ngốc lạm tình đi học muộn vì bị cảm do hẹn hò quá nửa đêm, thầy sẽ rất buồn.”

Mấy cô nữ sinh bị nhắc nhở vì để lộ các bộ phận từ phần cổ trở xuống quá nhiều đều bị “đứng hình” tập thể, đối với vị giảng viên “không phải người trần mắt thịt”có định lực cao cường này chỉ còn biết thở dài cảm thán, nhân tiện ném cho Tô Gia Áo một cái nhìn “lực bất tòng tâm, tự cầu phúc đi”, nhưng vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy vị thầy giáo tác phong nghiêm túc này đang giơ tay phải lên, ngay lúc bọn họ tưởng rằng sắp xảy ra tình trạng bạo lực học đường thì… một giọng nam dịu dàng lại tràn đầy yêu thương khe khẽ cất lên:

“Thê quân à, em nóng lắm phải không? Sau khi tan trường, chúng ta cùng nhau về nhà nhé?”

Lời vừa dứt, thầy Quý giơ ống tay áo bên phải lên thân thiết chạm vào khuôn mặt đang đỏ bừng, nóng hổi, mồ hôi đầm đìa của “Áo bông” dịu dàng lau đi những giọt mồ hôi trên trán, chỉ có điều hắn không thể lau sạch một đống hắc tuyến đầy trên đầu nàng.

Nàng nghĩ rằng ít ra hắn cũng chú ý tới thân phận là giáo viên của mình mà sẽ giả vờ không quen với nàng, nàng đâu có ngờ hắn mặt dày tới mức độ này, mới đi dạy ngày đầu tiên mà đã chính thức công khai mối gian tình thầy-trò cho tất cả học sinh của mình biết, lại còn dùng một cách biểu đạt vừa đáng yêu vừa vô tội nữa chứ.

About Maroon & DuDu

Sometimes people put up walls, not to keep others out, but to see who cares enough to break them down.

Có một phản hồi »

  1. Bear mập nói:

    TEM

  2. Blue nói:

    Thanks nàng nhiều. Chúc 2 nàng Giáng Sinh vui ve – hạnh phúc.

  3. Caocao*Yurii nói:

    tiệt zời, chương này quả là tiệt zời

  4. ruan hao nói:

    Merry Christmast ! Chúc chị giáng sinh an lành :))

  5. Alysia nói:

    em chết với anh Thuần Khanh này thôi. Cao tay quá đi!! đã thế còn trắng trợn thể hiện tình cảm với Áo bông nữa chứ:))
    Thanks các ss nhiều. Merry Christmas:x:x

  6. ủn xinh nói:

    ôi, anh khanh đáng iu
    chúc các nàng giáng sinh vui vẻ nhé

  7. ntc nói:

    cái lớp học này kinh thật QTK cg thật là 1 cao nhân

  8. junkychan nói:

    A… Nằm cành ở nhà đọc truyện còn gì sướng bằng :)) Thanks ss ^^

  9. Bebay84 nói:

    Cảm ơn chủ nhà. Đọc truyện này cười tĩ tã. Chúc chủ nhà giáng sinh vui vẻ, nếu vui quá, mà có thêm quà, thì tốt quá 😀

  10. bitbeo nói:

    ối, ta iu anh TK mất tiu rùi,

  11. that_la_nhat nói:

    thanks ss!
    merry christmas!

    \’\:’\’\::’:’/’
    ….’\’\::’\:/’’/’..___,•’`¯`’•,
    …..’\’\’\|/’/’/’……/……….._/
    …….’\’\|/’/’,.~~/=====_/
    ……..[||||]…..(_________)
    ……….||…..,•’`.._….._….`’•,
    ……….||…/…… (^)(^)` ……..\
    ……….||..|………… ………….I
    ……….||…\…….\____/………/
    ……….||…..’•,_…………._,•’
    ………,||..,~•¯¯\\\\(@)//__
    …..
    ————–

  12. moon nói:

    “Không nghĩ tới thầy Quý hoàn toàn không cho đám học trò tận dụng bất cứ cơ hội nào, đã lập tức tung chiêu “giết gà doạ khỉ”, sử dụng thủ đoạn vừa đấm vừa xoa vô cùng nham hiểm một cách thành thục xoay chuyển trong lòng bàn tay.”

    em hâm mộ câu này sát đất :x:x quá chuẩn quá đỉnh

    và sau khi đọc chap này xong em quyết định anh QTT ko hề ngây thơ như anh vẫn thể hiện. Hoặc có thể là anh quá ngây thớ đến nỗi không để ý những gì anh làm là “gian manh”

    Oy, Qúy đại ca – anh chàng thuần khiết 😡

  13. tracy nói:

    hay da man
    cam on cac nang nhieu lam lam
    chuc cac nang 1 giang sinh an lanh va 1 nam moi hanh phuc nhe
    oi ta thich van phong cua truyen nay the ko bit nua
    doc cu tung tung ma thu vi vo doi lun
    thanks cac nang 1 lan nua nha
    yeu cac nang that nhiu
    hy vong som duoc doc tip

  14. hokhok nói:

    há há há anh Quý Thuần Khanh đóng dấu nàng với cả trường rồi * cười cười cười*

    Chúc giáng sinh vui vẻ

  15. icecream0806 nói:

    O_O em chít vì anh Tiêu Yêu Diệp… hèn gì thấy là lạ *đập đầu vào gối*
    Thanks ss Maroon đã dịch 🙂

Share your thoughts