Rượu ngon không có bạn hiền..

     Không ngon…

     Bao nhiêu ngày tháng lăng xăng, sửa soạn cho ngày hội ngộ Nguyễn Hiền đã trôi qua thật mau. Gần nữa năm trời tôi siêng năng tập khí công, kiểu Minh Thu bày cho cũng có (Phất Thủ Dịch Cân Kinh), kiểu của anh chàng mỹ trắng ở cái DVD tôi mua cũng có. Những tưởng mình sẽ sớm được thân hình thon đẹp như Thu để còn phô trương với bạn bè vào dịp này. Vậy mà tới gần cuối tháng tư (đen), không thấy có kết quả nên tôi đành thử thêm một chiêu bài mới: uống thuốc cho khỏi thèm ăn. Ba ngày trước khi đón Ngọc Hân và Lê Phát, tôi chỉ xuống được vỏn vẹn có 5 lbs (chắc chỉ mất vài lít nước trong người). Nhưng bỗng dưng tôi thấy lòng mình nhẹ nhỏm và và tự nhủ ta cóc cần diet nữa, vì tôi biết chắc là bạn bè chẳng ai rảnh để ngồi soi mói từng thớ thịt trên người tôi để làm gì, phải không bạn? Rứa là từ sáng sớm thứ năm đi đón cô Lập, rồi đón Lê Phát, đi chợ, đi ăn trưa, đi đón Ngọc Hân, đi chợ mua chè, mua khoai mì hấp nước dừa, về nhà ăn bún bò cô vừa nấu xong còn nóng hổi. Đến tối đưa cô về xong là chạy u ra phi trường đón anh Kim và Kim Oanh ở DC mới xuống.

     Về đến nhà tuy gần 1 giờ sáng tôi vẫn tiếp tục ngồi uống ly rượu để tiếp bạn quý. Tội nghiệp Ngọc Hân “được” ở nhà với nhiệm vụ cắt cho xong 20lbs thịt bò bắp cho buổi tiệc ngày mai. Sáng thứ sáu tôi thức dậy sau 3 tiếng đồng hồ ngủ lăn quay. Xuống nhà thì thấy Lê Phát và Ngọc Hân đã thức dậy và tắm rửa sạch sẻ từ lúc nào. Pha ly café, vắt nước cam tươi (không phải sửa tươi) cho Lê Phát, sắp xếp đồ đạc để chút mang ra xe. Nhà tôi hôm ấy rộn ràng như tết: bạn bè từ đâu rủ nhau kéo đến: Anh Thi, Trung & anh Bội, Bích Liên, Phương Lan, Phúc, Liên, anh Khánh (tôi chỉ mới biết anh học chung lớp với anh Tuấn của tôi). Rồi Hoè đón cô Lập đến để di chuyển nồi bún bò khổng lồ. Tối hôm đó bạn bè lớp 7, lớp 8, lớp 9 tận tình thưởng thức nồi bún bò của cô Lập và những món ăn ngon khác của vùng quận cam. Vậy coi như công tình diet của tôi từ một tháng nay đã trôi theo vào giòng biển cả Newport Coast.

     Sáng thứ bảy lại tiếp tục ăn uống, kể chuyện xưa chuyện nay, cười, nói bậy. Chiều thứ bảy, tôi bắt đầu như say: say bạn bè, say món bánh ram ít của anh Nam, say gỏi đu đủ của cô Lập. Hình như lợi dụng thời cơ tôi đang yếu lòng, LAV cứ chén thù chén tạt hết ly rượu đỏ này lại đến ly rượu trắng khác. Gia tài có được ông chồng thì ổng cứ đứng xa xa nhìn vợ vui với bạn mà không can thiệp, còn chàng kép già Xuân Tùng thì chẳng biết đã đi theo đào nhí mới nào mất rồi; chắc lại đang kể chuyên củ cà rốt. Lúc đầu tôi làm bộ ta đây, nhưng rồi bỗng dưng thấy trời đất quay quay và những người chung quanh sao mà dễ thưong quá. Rồi có ai đó bắt tôi nằm xuống, rồi bắt tôi đi về. Tôi đâu có muốn đi vô nhà, tôi muốn ở lại chơi đùa với bạn bè mà, còn lửa trại nữa chi, đừng bắt tôi đi ngủ, tôi cứ lèo nhèo năn nỉ với mấy người con trai gầy yếu đang cố lôi kéo tôi lên xe:

Ta van cát bụi bên đường

Dù nhơ, dù sạch đừng vương gót này

Ðể ta tròn một kiếp say

Cao xanh liều một cánh tay níu trời

(Nguyện cầu, Vũ Hoàng Chương)

     Những người bạn lo lắng đưa tôi về đến tận phòng. Tôi không nhìn thấy rõ mặt ai cả nhưng những tiếng nói êm êm cứ vang bên tai: “không sao đâu, ngủ một giấc mai là hết”, “mấy ngày nay chắc cô ấy mệt đấy mà”, “uống đi, vodka đấy”. Người thoa dầu, kẻ đổ nước chanh vào miệng (lát sau tỉnh dậy tôi mới biết hai O Mỹ Liên và Kim Oanh theo sát bên người chăm sóc). Không biết tôi và Kim Oanh đã ngủ thiếp bao lâu ở trên giường. Đến nữa khuya khi dầu khô lửa tắt, tiếng ồn ào ngoài phòng khách đánh thức tôi và Kim Oanh. Tiếng guitar, tiếng hát vang rần. Tôi lay Kim Oanh “mình dậy ra ngoài chơi nghe. Hình như…., Tiên hết say rồi”. Không biết giải thích làm sao với bạn về cái nông nổi hồi chiều nhưng hình như chẳng có ai quan tâm đến việc tôi quá chén. May mà có được mấy cái ly uống trà tôi cắc ca cắc củm mang về từ Việt Nam đem ra tặng bạn để chuộc lỗi.

    Xin cám ơn tất cả các bạn lớp 9 Nguyễn Hiền đã về đây từ muôn vạn nẽo đường, để chia nhau chén trà chung rượu, miếng cơm manh áo, để cho nhau những trận cười thâu đêm, những lời tâm tình tràn đầy thương mến. Xin cám ơn tất cả các hiền thê và phu quân đã kiên nhẫn chịu đựng cái quậy của đám bạn bất đắc dĩ. Cám ơn cô Lập đã thương yêu học trò không điều kiện. Cũng không quên cám ơn Hiền đã gìn giữ màn nhện cho chúng ta có nơi để cất giữ và chia xẻ tâm tình. Nắng rồi sẽ tắt, sông rồi sẽ cạn, đá rồi sẽ mòn, nhưng những kỷ niệm, những ân tình này tôi xin mãi mãi mang theo làm hành trang cuộc đời.

     Thủy Tiên


Bài Ca Hạnh Ngộ – KA NH

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *