Thiên vương chi lộ

[Thiên vương chi lộ] Chương 33

540624_425608214125919_1113197091_nChương 33

Do bị va chạm mạnh mẽ, thân xe đong đưa dữ dội làm chiếc xe chệch khỏi con đường, trước mắt thì sắp đâm vào một cái cây rất to. Mà vị trí sắp sửa đâm vào chính là chỗ Vân Tranh đang ngồi.

Vào lúc đó, thân xe nhanh chóng chuyển hướng.

Vân Tranh như nhận ra cái gì đó, cậu quay phắt đầu lại hét to với Hạ Lãng, “Hạ Lãng anh muốn làm gì!”

Trong giọng nói của cậu tràn đầy lo lắng và sợ hãi trước đây chưa từng có…

Chưa kịp nghe được câu trả lời của Hạ Lãng thì lập tức có một tiếng vang thật lớn, chiếc xe đụng mạnh vào thân cây…

Vân Tranh cảm thấy như trời đất rung chuyển, toàn thân đau nhức không thôi.

Mất khoảng hai ba giây sau, cậu mới khó khăn mở mắt ra, khẩn trương quay về phía bên trái xem xét.

Hạ Lãng nhắm nghiền hai mắt, trên gương mặt anh tuấn đều là máu tươi.

Vậy mà hai bàn tay của anh vẫn nắm chặt tay lái không buông…

Vì cú va chạm mà thân xe bị biến dạng khiến Vân Tranh không thể động đậy được.

“Hạ Lãng…”

Giọng nói không khỏi run rẩy, tựa như có thể bật khóc bất cứ lúc nào…

Cái người toàn thân đầy máu kia không thể trả lời cậu, trong lòng Vân Tranh bắt đầu sợ hãi.

Vừa nãy, khi chỉ còn vài giây nữa là chiếc xe sẽ đụng vào thân cây, biết là tránh không được nên hai tay Hạ Lãng vội vàng bẻ lái.

Anh dùng hết sức lực của mình để đổi hướng xe qua phía bên phải, mặc kệ an nguy của bản thân, dứt khoác đổi vị trí sắp bị va chạm.

Cuối cùng, Vân Tranh an toàn còn Hạ Lãng thì máu me đầy người lâm vào hôn mê…

Vân Tranh hôn mê rất lâu.

Cậu mơ thấy một giấc mơ.

Cứ nghĩ là đã quên hết những chuyện đó nhưng khi nhớ lại mới phát hiện thì ra cái gì cũng chưa từng quên.

Trong mơ, cậu vẫn còn ở chung với Hạ Lãng…

Cậu luôn tin rằng người Hạ Lãng thật sự thích là Mạch Lan.

Tuy Hạ Lãng không có biểu hiện ra bên ngoài nhưng một khi đã yêu ai đó, mỗi việc nhỏ nhặt của bạn anh ấy đều quan sát và để ý đến.

Có lẽ chính bản thân Hạ Lãng cũng không nhận ra điều này.

Nhưng thật ra… trong lòng Hạ Lãng quan tâm ai, cậu so với mọi người đều rõ hơn.

Cậu vẫn luôn cố gắng vì cậu muốn chờ.

Chờ một ngày Hạ Lãng có thể nhìn đến người bên cạnh mình bấy lâu nay.

Chờ anh ấy… hồi tâm chuyển ý.

Cậu chỉ là một ngôi sao, bởi vì không nổi tiếng nhiều nên trong đời tư cậu không có bị soi mói như những người khác.

Ít nhất thì Hạ Lãng cho cậu một cuộc sống cơm no áo ấm, cậu cũng không cần làm lụng vất vả gì cho cam.

Bởi vì rãnh rỗi, cậu đem phần lớn thời gian tiêu pha trên người Hạ Lãng…

Hạ Lãng thích cậu ở nhà nấu cơm cho anh, cậu liền tìm tòi học hỏi từ sách dạy nấu ăn.

Hạ Lãng thích nghe cậu hát, cậu liền bỏ diễn xuất.

Hạ Lãng thích cậu như thế nào, cậu liền sẽ như thế đó.

Không phải cậu không biết việc đó rất là ngu ngốc.

Bởi vì nếu kim chủ không đề cập gì đến sự nghiệp của cậu, lỡ như có một ngày nào đó Hạ Lãng chán cậu, muốn vứt bỏ cậu thì cậu phải làm sao.

Thế nhưng khi vào yêu thì ai còn nghĩ nhiều được như vậy…

Mặc dù phía trước là vực sâu vạn trượng thì cậu vẫn không chút do dự mà nhảy xuống.

Cậu làm tất cả những điều này chỉ là chờ một ngày nào đó Hạ Lãng sẽ yêu cậu mà thôi…

Còn nhớ buổi tối khi đi ngủ Hạ Lãng rất thích ôm cậu từ đằng sau.

Đêm hôm đó trời rất tối, Vân Tranh đang nhắm mắt, thở nhẹ nhàng.

Hạ Lãng chui vào cọ cọ cái cổ của Vân Tranh, vùi đầu mở miệng.

Anh nói, “Vân Tranh, chúng ta hãy sống thật hạnh phúc…trước kia… xin lỗi em.”

Khoảnh khắc ấy, trái tim cậu đang bình thường liền đập mạnh không thôi.

Điều này có phải nói lên, cậu đã thành công tiến vào trong lòng của Hạ Lãng không…

Từ nay về sau, trong mắt Hạ Lãng sẽ chỉ có cậu…

Sang ngày hôm sau, scandal của cậu bùng nổ, còn cái người đã nói muốn sống hạnh phúc với cậu lại chưa từng một lần xuất hiện.

Vân Tranh ngủ không yên, hai mày luôn gắt gao nhíu lại.

Cậu cố mở mắt nhưng không được, cảnh trong mơ tựa như kéo dài vô tận, một chuyện rồi lại một chuyện cứ tái hiện lại…

Cậu mơ thấy mình đang bị paparazzi đuổi theo.

Bất kể có làm gì cậu vẫn không thoát khỏi bọn họ được…

Tiếp đó chiếc xe trượt dài, đụng mạnh vào cái gì đó…

Khi cậu mở mắt ra, đập vào mắt là Hạ Lãng toàn thân đầy máu, hai mắt nhắm chặt.

Vân Tranh bật tỉnh, người cậu toàn là mồ hôi lạnh.

Cậu nhìn chằm chằm trần nhà trên đầu mình…

Hình ảnh cuối cùng kia khiến cậu sợ hãi vô cùng, ngực nhói lên một trận.

Hạ Lãng…

“Vân Tranh…” Dương Nguyên tiều tụy đứng canh ở bên giường bệnh, mắt thấy Vân Tranh đã tỉnh lại liền nhẹ nhàng gọi một tiếng.

Vân Tranh quay qua nhìn Dương Nguyên, mắt anh ta là một quầng thâm đen, hiển nhiên đã thức cả đêm.

“Có phải tôi đã ngủ rất lâu hay không.” Giọng nói của Vân Tranh có chút khàn, nói chuyện khá mất sức.

“Hôn mê một ngày…” Thần kinh vốn đang buộc chặt của Dương Nguyên cuối cùng cũng được thả lỏng, “Không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi… Chú có chỗ nào khó chịu không để anh đi gọi bác sĩ?”

Hiện tại Vân Tranh cũng không dễ chịu gì, đầu thì đau mà trong người còn thấy buồn nôn nữa.

Nhưng đây không phải là điều mà cậu quan tâm lúc này.

“Anh Nguyên…” Vân Tranh nhanh gọi Dương Nguyên vốn đang đi ra ngoài, “Hạ Lãng, anh ấy thế nào rồi?”

Vân Tranh phải dùng hết khí lực của bản thân mới nói ra được câu này. Trong đầu cậu lại hiện ra hình ảnh Hạ Lãng sau vụ đụng xe kia.

Cậu nắm chặt tay lại, trong đầu nghĩ mà sợ.

Mặc kệ tất cả, yêu cũng tốt, hận cũng tốt.

Hiện tại cậu chỉ cầu mong cho Hạ Lãng có thể bình an vô sự.

“Hạ tổng… anh ấy chưa có tỉnh lại…” Giọng Dương Nguyên cũng khàn khàn đáp lại.

Vân Tranh nghe xong sắc mặt liền tái nhợt….

Dương Nguyên thấy Vân Tranh hình như hiểu nhầm cái gì liền mở miệng nói tiếp, “Cũng may mà đã thoát khỏi tình trạng nguy hiểm, bác sĩ bảo ngày mai anh ấy sẽ tỉnh lại ngay thôi. Chú… đừng quá lo lắng.”

Vân Tranh gật đầu, im lặng không trả lời.

Cậu nhẹ nhàng nhắm mắt lại, thâm tâm mãi lo lắng đến giờ mới có thể thả lỏng được.

Hạ Lãng không có việc gì là tốt rồi…

Bởi vì Hạ Lãng đã bẻ tay lái, vị trí va chạm đa phần nằm ở bên anh nên đã giảm bớt mức độ tổn thương của Vân Tranh.

Trừ bỏ não chấn động nhẹ với bị gãy mấy cái xương thì Vân Tranh không bị thương nặng lắm.

Nhưng Hạ Lãng nào được may mắn như vậy.

Buổi tối Vân Tranh không cách nào ngủ được, trong lòng vẫn là không yên tâm, cậu ngồi dậy muốn đi ra ngoài.

Dương Nguyên trông Vân Tranh cả một ngày một đêm đã mệt đến đứt hơi nên bây giờ người trông Vân Tranh là Tiểu Kha.

Tiểu Kha đang dựa vào ghế ngủ gật.

Đầu gục xuống một cái, Tiểu Kha lập tức thức dậy thì liền nhìn thấy Vân Tranh đang muốn xuống giường.

Cậu ta vội vàng chạy qua giúp Vân Tranh, “Vân Tranh anh muốn cái gì thì cứ kêu em đi lấy, anh đừng có bước xuống giường chứ.”

Vân Tranh nhìn Tiểu Kha bị mình đánh thức có hơi áy náy, “Tôi thấy hơi chán, muốn đi ra ngoài một lát.”

Tiểu Kha vẫn chưa tỉnh ngủ, nói chuyện cũng có hơi mơ màng, “Thế em cùng anh đi ra ngoài nha.”

Vân Tranh từ chối, nãy giờ làm phiền người khác đã nhiều rồi.

Thế nhưng Tiểu Kha không chịu, sống chết cũng không để cậu đi ra ngoài một mình.

“Cậu có biết Hạ tổng ở phòng nào không?”

Tiểu Kha thấy Vân Tranh trễ như vầy còn đòi ra ngoài gặp Hạ tổng thì có hơi bất ngờ nhưng nếu nghĩ kĩ lại thì chuyện này cũng hợp lí thôi.

Hai người cùng nhau bị tai nạn, Hạ tổng lại bị thương nặng như vậy chắc bây giờ Vân Tranh lo lắm.

Thấy Vân Tranh bây giờ đi còn không nổi mà vẫn nhịn đau đi ra ngoài, Tiểu Kha không khỏi đau lòng cho cậu.

Bệnh viện vào ban đêm yên tĩnh hơn so với ban ngày nhiều.

Vân Tranh đứng ở ngoài phòng bệnh của Hạ Lãng.

Xuyên qua tấm kính thủy tinh, cậu nhìn thấy Hạ Lãng nằm trên giường bệnh, đầu cùng tay và đùi quấn đầy băng. Nào còn bộ dạng hoàn mỹ trăm phần trăm như trước kia nữa…

Vân Tranh đứng ở đó nhìn thật lâu, thật lâu…

Hạ Lãng, vì sao anh là khờ như vậy, đẩy chính mình vào nguy hiểm chứ.

Nếu như anh có mệnh hệ gì, thế chẳng phải sẽ khiến em ân hận cả đời sao…

 

7 bình luận về “[Thiên vương chi lộ] Chương 33”

      1. Kiềm lại. Nghe cô nói tôi bỗng không muốn sống nữa QAQ

      2. Đến lúc đó cô lại nghe tôi than: “OMEOI! Thiệt ngược cẩu độc thân” ^^

      3. Vào giây phút nhà nhà ấm áp chồng chồng vợ vợ cẩu độc thân một mềnh bơ vơ trong gió, tự ngược bằng đam ngọt sủng. Thiệt quá thê lương Orz

(*`н´*) \( •̀ω•́ )/ :(´◦ω◦`): (,,•﹏•,,) ∧( 'Θ' )∧ (*´∇`*) (*・з・*) ('◇'`) (・~・`) (º﹃º ) (⊙♡⊙) (›´ω`‹ ) (╥ω╥`)є (・Θ・。)э (°ㅂ° ╬) ¯(°_o)/¯ U。・ェ・。U (*´ェ`*) (ฅ•.•ฅ) (눈_눈) (*´罒`*) ( ー̀εー́ ) (∗•ω•∗) v(。・ω・。)v (๑・ิ..・ิ๑) (´。・v・。`) ( ̄・Θ・ ̄) 〣( ºΔº )〣 (´,,•ω•,,) ♡ヾ(´。••。`)ノ (´●ω●`) (_ _) (。´•ㅅ•。) (ξっ´ω`c) (っ `-´ c) ٩(๛ ˘ ³˘)۶ ◥(ฅº₩ºฅ)◤╮ (╯-╰") ╭( ∩'-'⊂ ) ‹‹\( ´・ш・)/›› ε٩( ºωº )۶ з(〃▽〃) (・ω・)ノ(つ∀<。) (。・ω・。)ノ (*・ω・)ノ) (。・ө・。) ( 。•_• 。) └( ・´ー・`)┘ ( ´•̥ו̥` ) ㄟ( ▔∀▔ )ㄏ ( ・´ー・`) (`・д・) ( ; _ ; ) (o´罒`o) (´ 。•ω•。) 乁( ˙ ω˙乁)(ง ˙ω˙)ว ∈(´﹏﹏﹏`)∋ (///'ω'///) (´,,•ω•,,`) ( ✧Д✧) (m´・ω・`)m (= ̄∇ ̄)ノ (⁄ ⁄•⁄ω⁄•⁄ ⁄)⁄ Σ(σ`・ω・´)σ (´へεへ`*) (´へωへ`*)(╭☞´ิ∀´ิ)╭☞╰(‘ω’ )╯三(^o^)ソイヤッ( /// ´ิϖ´ิ/// ) (⊙ө⊙)٩(。•ω•。)و ٩( 'ω' )و ԅ(¯﹃¯ԅ) (ヾノ・ω・`)(¯―¯٥)ԅ( ˘ω˘ ԅ) (`・ω・´)ノ (´・Ω・`) ( ˙灬˙ ) (「・ω・)「 (*´﹃`*) ( ̄^ ̄゜)(ง °Θ°)ว *˙︶˙*)ノ "ฅ(*°ω°*ฅ)* (ノ)'ω`(ヾ) (灬ºωº灬)♡ヾ(*ΦωΦ)ノ ( ³ω³ ).。O ╭( ・ㅂ・)و ( ´っ•ч•c` )(灬ºωº灬)♩(๑´ㅂ`๑) 。゚(゚^ิД^ิ゚)゚。 (*˙︶˙*)☆*°。゚(゚^o^゚)゚。(๑ˇεˇ๑)•*¨*「:;(∩´﹏`∩) (っ´ω`)っ⊂(´ω`⊂) ⊂((・x・))⊃