Chương 72 – TRÁCH MÓC


những quyển sách bụi mờ anh vẫn đọc chưa xong

và hàng cây ngoài ban công đã chết

Trích Sau một chuyến đi – Thơ của người bán hoa cúc dại

Lăng Vương cảm thấy hôm nay thật xui chết đi được, chẳng qua là hắn tò mò đi xem cá doanh, thế nào mà đám người kia đã xộc vào, vội vàng giấu lại đám cá doanh đang la hét vào trong nước, vừa quay đầu hắn đã bị chụp lồng sắt rồi.

Trước mặt quá nhiều người, hắn không thể hóa người bỏ chạy được đành giữ vẻ uy nghi của thân vương mà ngồi xổm trong lồng, nhưng mà, nhìn thấy vẻ mặt như gặp phải quỷ của Tô Dự vẫn khiến Lăng vương điện hạ phải nâng móng che mặt, thật sự vô cùng muốn úp mặt vô tường.

Khóe miệng Tô Dự giật kịch liệt nhìn hoàng thúc trong lồng sắt, quay đầu nhìn Hoàng thượng, vẻ ghét bỏ trong mắt Hoàng đế bệ hạ sắp hữu hình hóa luôn ấy.

“Có thể con mèo này đi lạc thôi.” Tô Dự muốn tới xem hoàng thúc có bị thương không, bị thái giám đứng canh trước thủy tạ ngăn lại.

“Làm càn!” Uông công công quát.

“Nương nương thứ tội, thứ miêu cổ này là hung thần, không nên lại gần.” Thái giám này là phó tổng quản của cung Đức phi, đang lúc hưng phấn cản Tô Dự thì bị Uông công công mắng, hiện giờ còn chưa kịp chĩa mũi dùi về phía Hiền phi, gã sốt ruột tranh công như này sợ là khéo quá hóa vụng, lập tức giải thích.

“Cút.” Hoàng đế bệ hạ lạnh lùng phun ra một chữ.

Thái giám kia ngây ra rồi quỳ rạp xuống đất, “Hoàng thượng tha tội.”

An Hoằng Triệt không thèm nhìn gã, kéo tay Tô Dự bước vào đình nghỉ, ngồi xổm xuống cạnh lồng sắt chầm chậm thò tay chọt đầu mèo bự. Đám người xung quanh lập tức tim đập lên tận cổ, nhỡ đâu con mèo kia nổi điên cào Hoàng thượng thì bọn họ làm sao đây.

Thái hậu bị Lộ phi mời đã tới, “Rốt cuộc là có chuyện gì,…” Lời còn chưa dứt thì đã thấy mèo hoa trong lồng.

Lăng vương bị ngón tay thon của Hoàng thượng chọt đầu, lòng hóa tro tàn không dám nhìn gương mặt đoan trang đang run rẩy của tẩu tử nhà mình đằng kia.

Thái hậu không bước lên, khụ khụ hai tiếng.

“Nơi này sát khí quá nặng, chúng ta vẫn nên đứng bên ngoài thôi ạ.” Lộ phi vội vàng dâng khăn tay, hoang mang muốn kéo Thái hậu rời khỏi chỗ này, như thể đứng thêm một giây ở chỗ này sẽ giảm thọ vậy.

Thái hậu khoát tay, “Mèo này sao lại bắt được?”

“Khởi bẩm Thái hậu, chúng tiểu nhân điều tra Dạ Tiêu cung có huyết phù, con mèo đó lúc ấy đang đứng giữa huyết phù trận, vẻ mặt dữ tợn thật khiến người sợ hãi.” Tổng quản thái giám của cung Thục phi bẩm.

Lăng vương ngã xuống không gượng được, ra sức cào lồng sắt, tên khốn trợn mắt nói dối, ngươi thấy mặt bổn vương khi nào hả?

Thái hậu nhìn Thục phi một lúc.

“Ai cho phép các ngươi điều tra Dạ Tiêu cung?” Giọng nói uy nghiêm khiến mọi người run lên, Hoàng đế bệ hạ đứng dậy phóng mắt nhìn đám phi tần quá nửa đêm còn hương phấn đẹp đẽ, cái dáng này là tới bắt quỷ à?

“Chuyện này…” Thục phi bị Thái hậu nhìn mà chột dạ, trừng tên thái giám lắm miệng một cái rồi không dám ngẩng đầu nhìn Hoàng thượng,  “Tiếng quỷ khóc đêm làm ai ai cũng sợ hại, chúng tần thiếp thật sự không chịu nổi, vừa nghĩ đến đã thấy hoảng hốt.”

“Thái hậu, Dạ Tiêu cung này nơi nơi đều khả nghi, thần thiếp thấy nên điều tra kĩ một phen mới phải.” Lộ phi lia mắt nhìn Tô Dự đang mơ hồ, khóe môi khẽ cười lạnh.

Thái hậu nhìn Lộ phi, trong lòng thấy sao mà nhàm chán, ngẩng đầu nhìn Hoàng đế.

Hoàng đế bệ hạ kéo Tô Dự vẫn đang ngồi ngốc trông mèo, chậm rãi đưa tay, thị vệ đại nội nhanh chóng vây kín đình thủy tạ, ý rất rõ, việc này chưa tra cho rõ thì đừng hòng có ai đi được.

“Đưa mèo đến Từ An cung đi,” Thái hậu thở dài, thật không thể cậy nhờ Hoàng thượng xử lý chuyện hậu cung được mà, sau đó nói với Tô Dự vẫn còn ngây người, “Hiền phi mang mèo theo.”

“A?” Tô Dự lúc này mới kịp hoàn hồn, Thái hậu đang bảo hắn dẫn mèo đi Từ An cung, vội vàng ôm lồng sắt lên, hai tay giữ thăng bằng để hoàng thúc ngồi vững.

“Thái hậu, mèo này mang điềm xấu, không mang đến Từ An cung được đâu ạ.” Lộ phi vội khuyên can, lời lẽ vu oan còn chưa phát huy công dụng sao có thể nói đi là đi vậy?

Thái hậu nhìn Tô Dự đang hết sức cẩn thận đỡ lấy lồng mèo, lại nhìn Lộ phi, chậm rãi rút tay ra khỏi cái nắm của Lộ phi, Lâm cô cô vội thế chỗ đỡ Thái hậu, cũng ngăn Lộ phi không để nàng ta tiếp tục bám lấy.

Lộ phi thảng thốt nhìn Thái hậu xoay người đi mất, từ bấy bay nàng vẫn ỷ có Thái hậu là biểu cô, trong cung có thể coi như ngang ngược, Đức phi Thục phi sở dĩ sau khi nàng ta bị biếm làm phi vẫn đến lấy lòng cũng chỉ vì điều này. Nhưng mà mới rồi, trong nháy mắt Thái hậu rút tay ra, Lộ phi cảm nhận rõ ràng được mọi chuyện đã khác.

Tô Dự theo Thái hậu tới Từ An cung, Hoàng thượng vốn cũng muốn đi theo nhưng bị Thái hậu bắt ở lại dọn dẹp tàn cuộc. Hoàng đế bệ hạ vốn không được vui vẻ lắm, lúc này lại càng khó chịu, mắt hơi nheo, mọi người quỳ trên đất càng co rúm người.

Trong Từ An cung đèn đóm sáng rỡ như ban ngày, Tô Dự ôm lồng mèo thấp thỏm đứng trong đại điện.

Thái hậu ngồi ở chủ vị, phát hiện Tô Dự vẫn còn ôm lồng sắt mới cười cười, ý bảo Tô Dự thả xuống, cho mọi người lui đi thì để lại mỗi Lâm cô cô hầu trong điện.

Tô Dự ngoan ngoãn thả đồ xuống, mèo bự nhìn trái nhìn phải rồi thò chân mở then cài, rung rung lớp lông tơ rồi ủ rũ ngồi xổm.

“Tiểu thúc, không phải ai gia nói ngươi, đã lớn rồi mà nửa đêm còn chạy loạn làm gì chứ?” Thái hậu mở miệng bắt đầu trách móc.

Lăng vương nằm úp trên thảm trải, hai chân trước ôm rịt lấy tai.

“Ai gia nói ngươi nhiều rồi, bây giờ còn chưa lập hậu, bí mật trong cung cũng khó mà giữ kỹ, trừ phi có chuyện gấp thì đừng có hóa mèo chạy lung tung, ngươi thấy không, còn khiến miêu cổ xuất hiện,” Thái hậu dong dài giáo huấn, “Lần này may mắn không bị thương, nếu để đám người đó làm bị thương, ai gia làm sao còn mặt mũi gặp tiên đế…”

Tô Dự tò mò quan sát, Thái hậu này với Thái hậu thường ngày lãnh đạm ít lời mà hắn vẫn thấy hình như không giống lắm ấy…

Thái hậu nói một lúc lâu mới nhận chén trà Lâm cô cô đưa tới, nhấp một hớp, lúc này mới thấy Tô Dự vẫn đứng, “Đứa nhỏ này, sao còn đứng đó?”

Tô Dự tạ ơn chuẩn bị tìm ghế ngồi thì Lâm cô cô lại mang qua một cái đệm, chớp chớp  mắt, thấy hoàng thúc đang rầu rĩ cuộn thành một đống mới đặt đệm mềm cạnh thập thất thúc, ngồi xuống.

Lăng vương nửa chết nửa sống xích người tới gần nhuyễn điếm, duỗi vuốt ngoắc mấy sợi tua rua.

Kịch nhỏ: <<Tình thân hoàng gia thật khiến người ta tuyệt vọng>>

Chú mười bảy: Miêu sinh vô vọng, bổn vương muốn huynh trưởng che chở.

Chú mười ba: Lại đây đánh một cái

Chú mười bảy: QAQ

Chú mười bảy: Miêu sinh vô vọng, bổn vương muốn tới tháp An Quốc quy y xuất gia

Quốc sư: Chỉ quản đừng rụng lông, còn lại không quản

Chú mười bảy: QAQ

Chú mười bảy: Miêu sinh vô vọng, bổn vương…

Thái hậu: Đến đây nào, tẩu tử dạy dỗ ngươi cho đàng hoàng #¥¥#¥…

Chú mười bảy: QAQ

Quả đúng nhân gian tịch mịch, kiếp sau đừng sinh vào nhà đế vương.

2 bình luận về “Chương 72 – TRÁCH MÓC

Để lại nhận xét nha ^_^