Bần Gia Nữ – Chương 36

[Quyển 1] Sơ Thủy

~~~¤~~~

Chương 36 – Náo nhiệt lớn

20130903033501_ZJJVm.thumb.600_0

Trương đại nương vẫn thường thường chạy tới khóc tang

~~~¤~~~

Trương Đại Kim là loại người bình thường có tiền sẽ không để ý đến hậu quả, vạn vạn không dự đoán được đây là hắn đoạt gì đó của quan gia, lúc này mới nghĩ ra, thân huynh đệ của Lưu Tam Nương là quan gia, ngay cả huyện thái gia cũng đều tặng lễ cho nhà nàng. Lúc này cái đầu mê man của hắn mới bị lời của Lưu Tam Nương đánh thức dậy, nhìn hàng xóm láng giềng đứng chỉ trỏ, hắn chột dạ kêu: “Xuẩn bà nương, ngươi nói lung tung gì đó?”

Thấy cả Lưu Tam Nương hắn cũng mắng, bản tính liền cực kỳ bao che khuyết điểm Trương Tiểu Oản lạnh lùng “A” một tiếng, cầm gậy chỉ vào số bát Trương Tiểu Bảo còn chưa đập: “Đập nát.”

Trương Tiểu Bảo nghe tiếng, đem số bát còn lại đập thành từng mảnh nhỏ.

Lương Quế Hoa lúc này đã bắt đầu khóc: “Chết mất thôi, nhà Trương A Phúc có chỗ dựa, sẽ muốn chúng ta mệnh….”

Chút bản sự cãi nhau ấy của Lương Quế Hoa, làm sao so được với Trương Tiểu Oản, nàng đi qua giẫm lên chân Lương Quế Hoa, đợi Lương Quế Hoa hét chói tai xong, nàng quay đầu hỏi Trương Đại Kim: “Quan tiền cữu gia cho nhà ta đâu? Còn không mang ra trả?”

Quan tiền?!

Bị một cái mũ chụp xuống như vậy (1), Trương Đại Kim tức giận đến run rẩy cả người, vừa nhìn Trương Tiểu Bảo đập này nọ, vừa nhìn bà nương nhà mình bị khi dễ, hắn hoang mang sợ hãi, không biết phải nói cái gì.

Lá gan chỉ có thế mà dám tới nhà người khác cướp tiền?

“Trả quan tiền lại cho nhà ta đi, đại bá, ngài thương xót chúng ta đi, trả quan tiền cũng đồ đạc lại đi….” Lưu Tam Nương cũng không ngốc, lúc trước Trương Tiểu Oản dặn nàng nói mấy câu, lúc này nàng cũng biết phải tiếp lời Trương Tiểu Oản thế nào, nàng đứng dậy, đỡ lấy khung cửa nỉ non khóc.

Lương Quế Hoa bị Trương Tiểu Oản giẫm một cước, sau đó chỉ cần nàng muốn mở miệng khóc, Trương Tiểu Oản sẽ nghiến qua nghiến lại chân nàng mấy cái, nàng đau đến không nói ra lời, chỉ có thể trơ mắt nhìn Trương Đại Kim chống đầu gối khóc thương cho đám bát vỡ chậu nát.

“Đừng đập, đừng đập……” Thấy Trương Tiểu Bảo còn muốn xông tới chỗ ở của bọn họ phía sau, Trương Đại Kim run rẩy chạy theo kéo hắn: “Ta trả lại cho các ngươi, trả lại cho các ngươi.”

Lúc này, người đến xem náo nhiệt cũng hiểu được đại khái, có người lắc đầu nói: “Chuyện tổn thọ vậy mà cũng làm ra được, cũng không sợ quan lão gia bắt hắn nhốt vào lao a!”

“Ai biết người này lại hỏng đến như vậy, bình thường thích chiếm tiểu tiện nghi, giờ thân đệ đệ cũng cướp, ta xem lão thiên gia sớm hay muộn cũng cho sét đánh chết hắn.” Lão bản cửa hiệu tạp hóa đối diện với Trương Đại Kim không hề che dấu vẻ mặt vui sướng khi thấy hắn gặp họa.

Người xung quanh bình phẩm càng ngày lớn tiếng, Lương Quế Hoa nghe thấy, liền ngất xỉu.

Trương Tiểu Oản biết nàng giả chết, cường tráng như nàng làm sao dễ dàng xỉu như vậy? Trương Tiểu Oản dùng sức một chút, Lương Quế Hoa lại tỉnh dậy.

*********

Lấy lại tiền cùng thịt thỏ, Trương Tiểu Oản cùng Trương Tiểu Bảo theo Lưu Tam Nương quay về, để lại hai vợ chồng Trương Đại Kim bị thương cùng một cái cửa hàng hỗn độn.

Vì những gì Lưu Tam Nương nói thật sự rất dọa người, nên khi rời đi, cũng không có ai cảm thấy nhà nàng làm sai, chỉ thấy Trương Đại Kim thực rất đáng giận. Một kẻ vô pháp vô thiên như vậy, ngay cả thân đệ đệ trong nhà có người làm quan mà cũng dám tới trộm, ai biết đến ngày nào đó lại tới nhà bọn họ đả kiếp làm tặc. Mọi người bây giờ đề phòng hắn còn không kịp, làm gì còn ai muốn vì nhà bọn hắn mà nói nửa lời hay?

Lưu Tam Nương mấy người đi rồi, vợ chồng Trương Đại Kim ôm đầu khóc, ngoan độc mắng chửi cả nhà Trương A Phúc, nhưng đã không còn can đảm đến nhà người ta tính sổ.

Ba người quay về thôn, Trương A Phúc ôm Trương Tiểu muội, nắm tay Trương Tiểu Đệ đứng ở đầu thôn chờ.

Về đến đầu thôn, Hồng thẩm nhà ở ngay đó đã đi tới, vỗ đùi nói: “Sống cả đời cũng chưa từng thấy nhà nào vô đạo đức giống nhà lão Trương gia như vậy. Ôi cha mẹ ơi! Lão đại như thế, đều là muốn hại chết các ngươi a, trên đời này sao lại có người như vậy a?”

Hồng thẩm là người lắm mồm, nhưng mượn sức vô cùng tốt, Trương Tiểu Oản nháy Lưu Tam Nương, bảo nàng cho Hồng thẩm một con thỏ.

Lưu Tam Nương đưa thỏ cho nàng, Hồng thẩm từ chối một hồi lâu, thấy không từ chối được, mới lau hai tay vào quần, vui tươi hớn hở nhận lấy. Vừa quay đầu, Hồng thẩm liền cùng người khác hết lời khen cả nhà Trương A Phúc, lại tuyên truyền ác danh cho cả nhà Trương Đại Kim. Như vậy, thanh danh ít ỏi mà Trương Đại Kim có được nhờ vào có nhiều tiền xem như hỏng hết.

Mấy người về đến nhà, sắc trời cũng gần tối. Chu Đại Điền đang giúp bọn họ sửa lại cửa, Lưu Tam Nương liền đi thu dọn này nọ, tới phòng bếp làm cơm, mời Chu Đại Điền ở lại ăn.

Bên này vừa sửa xong cửa, nấu xong cơm, bên kia Trương đại nương không biết từ chỗ nào nhận được tin. Nàng cũng không dám vào cửa, chỉ đứng cách nhà Trương A Phúc một đoạn khóc tang, tiếng sau so với tiếng trước càng cao, vừa khóc vừa ám chỉ có người không phải người, giết lão nương, độc chết thân huynh đệ, chết xuống địa ngục thế nào cũng bị Diêm Vương gia quăng vào vạc dầu lột da nấu chín…

Nàng mắng ác độc, Lưu Tam Nương giận run người, Trương A Phúc cúi đầu, một tiếng không nói. Nam nhân gày gò vốn muốn chờ khách nhân Chu Đại Điền ăn xong, rồi mới bắt đầu ăn này, giờ nhìn cơm khô ngon lành trong bát cũng ăn không nổi nữa.

Chu Đại Điền ngồi đó, nghe tiếng hét the thé kia cũng rất buồn bực, nhưng đây là chuyện của Trương gia, hắn không tiện xen vào, chỉ có thể yên lặng ngồi lắc đầu không thôi, cảm thấy lão Trương đại cha cũng quá không phải người.

“Tiểu Bảo……” Trương Tiểu Oản cũng không tức giận, trầm giọng kêu Trương Tiểu Bảo cùng nàng ra cửa.

“Cầm cái này……” Trương Tiểu Oản đưa cho Trương Tiểu Bảo một cây gậy: “Nàng mà chạy, đuổi mấy bước rồi quay lại, đừng đánh hết sức.”

“Đã biết!” Trương Tiểu Bảo cũng nổi giận, khí thế cực kỳ hung ác.

Như Trương Tiểu Oản nói, Trương đại nương thấy Trương Tiểu Bảo cầm gậy đến liền bỏ chạy.

Chờ Trương Tiểu Bảo không đuổi nữa, nàng lại chạy lại, tiếp tục khóc tang.

Như vậy vài lần, Trương Tiểu Oản cũng bị lão bà nương này chọc tức đến bật cười. Lúc này, Chu đại thẩm dẫn phụ nhân trong thôn tới, cường ngạnh tha nàng về nhà.

Cuối cùng, Lưu Tam Nương tặng Điền thẩm một con thỏ, cũng tặng Chu thẩm một con. Ba con thỏ mà mấy đứa trẻ trong nhà vẫn trông ngóng để được ăn đều đã không còn, làm Tiểu Đệ ôm tiểu muội của hắn âm thầm chảy nước mắt, hai huynh muội giống như bị lấy mất bảo bối, lén lút ôm nhau khóc rất thảm.

Lần này may mắn là, năm mươi lượng Lưu Nhị Lang gửi, Lưu Tam Nương đã sớm lo lắng, đem chôn ở chỗ khác, nếu không, số tiền lớn như vậy bị lấy ra, người chết vì tiền, cũng không biết sẽ dẫn tới loại tai họa nào.

Trương Tiểu Oản đối với tình trạng hiện giờ – nhà ai cũng có thể dễ dàng tới khi dễ nhà bọn họ – đau đầu không thôi. Vì thế, nàng càng quyết tâm muốn âm thầm bồi dưỡng Trương Tiểu Bảo.

Hung thì thế nào? Ít nhất cũng không có người dám đến cưỡi lên đầu, bảo hộ được người nhà!

**************

Người trong thôn cũng biết Trương gia được Lưu Nhị Lang cho bạc, mấy hộ tâm tính bất chính cũng có ý tưởng muốn tới kiếm một chút, nhưng vì nhà Trương A Phúc bây giờ không còn giống ngày xưa, lại thêm chuyện uy danh của Lưu Nhị Lang làm cho huyện thái gia cũng phải tới tặng lễ, nên mấy người đó có ý tưởng, cũng không dám tới cửa đắc tội Trương gia.

Hơn nữa, Trương Tiểu Oản cùng Trương Tiểu Bảo xem ra cũng không dễ đối phó, mấy cây gậy kia đánh xuống đều có thể đánh ra mạng người. Lại thêm, Trương Tiểu Bảo bắn tên không sai, có thôn dân thấy Trương Tiểu Bảo ở cây to trước cửa nhà hắn luyện tên, tên bắn ra vừa ổn vừa mạnh, khí lực thật đúng là phi thường lớn, cho nên mấy người kia có tâm tư, giờ tâm tư đấy cũng nghỉ ngơi.

Lần này thấy Trương Đại Kim ồn ào một hồi, lại bị Trương A Phúc tức phụ mang theo hai cái hài tử, phá nát cả cửa hiệu tạp hóa, tâm tư kia cũng theo đó mà hoàn toàn tiêu thất. Mấy vị hán tử ngang ngược trong thôn từng có tâm tư đấy, trông thấy Trương Tiểu Oản cùng Trương Tiểu Bảo đều muốn chạy trốn, sợ bị hai tỷ đệ hung ác này nhìn ra cái gì, sẽ tới cửa nhà bọn hắn tính sổ.

Người trong thôn hiện giờ hoàn toàn không dám chọc Trương gia, mà Trương gia cũng nhân Lưu Tam Nương ở bên ngoài rất biết đối nhân xửa thế mà vẫn được tiếng tốt, nhưng Trương đại nương vẫn thường thường chạy tới khóc tang.

Bất quá đến mùa thu, lão bà nương này cũng không tới khóc nữa.

Trước đó, có người ở trước cửa nhà nàng vứt một bộ xương động vật. Hai ngày sau, sài phòng (2) nhà nàng cháy. Hai ngày sau khi nàng tới trước cửa nhà Trương A Phúc khóc tang, lúa nhà nàng bị người ta nhổ.

Đợi đến lúc lúa bị người khác phá, Trương đại nương cũng không dám giống mấy lần trước khóc trời chửi đất, mắng đến mắng đi, nàng chỉ dám lau nước mắt trồng lại lúa, không còn tới trước cửa nhà Trương A Phúc nữa.

Còn Trương gia lão nhân, lần trước vác cuốc tới nhà Trương A Phúc, muốn cuốc chết cả nhà hắn, nhưng bị Trương Tiểu Bảo bắn tên sợ tới mức sái cả chân. Sau, hắn cũng không dám lên tiếng, chỉ để mặc lão bà nương nhà mình đi ép buộc. Nhưng lần này, lúa bị phá, hắn tìm lý trưởng vẫn không giải quyết được gì, chỉ phải nghẹn lại, cũng không dám sai lão bà nương nhà mình đi gây sự nữa.

Thóc lúa là gốc rễ mạng sống của nông gia, bị người phá chẳng khác nào mệnh bị phá. Nhưng trong thôn cũng không có ai đồng tình với nhà bọn họ, còn nói phá rất đẹp, Trương gia hai lão coi như sợ, thực sự không dám làm gì nữa.

Bên này Trương gia hai lão khó giải quyết đã bị giải quyết xong, nhưng Trương Tiểu Oản vẫn không thấy khá hơn bao nhiêu. Trương Tiểu Bảo khỏe thì có khỏe, nhưng đầu óc đối với mấy con số đều không dùng được chút nào. Không chỉ có hắn, Trương Tiểu Đệ cũng không khá hơn, tính cộng trừ trong vòng mười con số, Trương Tiểu Oản dạy một tháng, hắn vẫn chưa nhớ được.

Đến mùa thu năm đó, cũng là lúc thích hợp nhất để vào núi đi săn. Vì ở Đại Phượng triều này, xuân thu ngắn, đông hạ dài, nên không khí quang đãng của mùa thu qua vài ngày sẽ biến mất, nếu không nắm chắc thời gian, sẽ rất nhanh gặp phải cái lạnh của mùa đông.

Vừa nghe được vào núi đi săn, lại là đi cùng mấy vị huynh đệ, chất nhi nhà Chu đại thúc, hai huynh đệ Trương gia cao hứng nhảy cẫng lên, không còn chút nào tăm tối mịt mù do bị Trương Tiểu Oản dạy, cả người tràn đầy hưng phấn.

Trương Tiểu Oản trong lòng thật sự rất khổ, nhưng vẫn lấy lại tinh thần, hạ quyết tâm dạy thật kỹ hai đứa nhỏ, cho dù là ép buộc, cũng phải buộc chúng tính được số, nhận được chữ.

Nếu không, sau này không có nàng ở cạnh, chỉ chăm chăm làm ruộng cùng săn thú, bọn chúng làm sao sống được một cuộc sống tốt hơn.

~~~¤~~~

(1) Chụp mũ, vu oan

(2) Sài phòng: Phòng để củi.

———ooOoo———

щ(゚Д゚щ) | இДஇ | \("▔□▔)/ | (╬ ̄皿 ̄)凸 | (╯‵□′)╯︵┻━┻ | ಠ_ಠ | (≧∇≦) | (*´▽`*) | (๑•́ ₃ •̀๑) | ლ(´ڡ`ლ) | ╮[╯▽╰]╭ | (。◕‿◕。) | ╮(╯_╰)╭ | ╮( ̄▽ ̄")╭ | ヘ(;´Д`ヘ) | Σ( ° △ °|||) | ~(‾▿‾~) | [* ̄︶ ̄]y | (⊙o⊙) | (❁´◡`❁) | (ღ˘⌣˘ღ) | d(ŐдŐ๑) |