Bần Gia Nữ – Chương 28

[Quyển 1] Sơ Thủy

~~~¤~~~

Chương 28 – Bẫy

20120112100804_TRQNN.thumb.600_0

 Tiểu khuê nữ, ngươi làm sao mà biết nhiều như vậy?

~~~¤~~~

Gần đến tháng bảy, thời tiết ngày càng nóng bức, dù ngồi yên một chỗ không nhúc nhích cũng vẫn mồ hôi đầy người. Lúc này, mấy khoảnh ruộng tốt trong thôn cũng bắt đầu khô hạn, Trương Tiểu Oản đang rất lo lắng, bởi vì hai mẫu ruộng của Trương gia cũng nhanh thiếu nước.

Nước từ trên núi không chảy xuống nữa, nhưng may mắn nước trong suối là từ dưới đất phun lên, không làm cho ruộng đất bị khô hạn, cũng sẽ không đến mức làm cho cây lúa bị chết héo.

Nhưng mà, vẫn phải gánh nước.

Trương Tiểu Oản xem như đã xác định, một khoảng thời gian dài, sáng trưa chiều tối đều sẽ phải ngâm mình ngoài ruộng, thì Lưu Tam Nương lại có thể xuống giường, không mất bao lâu liền dẫn Trương A Phúc ra đồng làm việc.

Nhìn đến một đám mạ non cùng mấy mầm cây xanh tươi mơn mởn trong ruộng, Lưu Tam Nương sửng sốt thật lâu.

Quay đầu lại, thấy Trương A Phúc khẽ thở dài, ngỏ giọng khuyên nàng: “Đừng trách khuê nữ tự mình chủ trương, nàng cũng vì tốt cho cả nhà, ngươi nên nghĩ thoáng một chút.”

Lưu Tam Nương hốc mắt đỏ lên, một lát sau mới mở miệng: “Ta không muốn nàng sau này…., trèo cao không tốt ta cũng biết, nhưng ít nhất….ít nhất nàng sẽ không khổ như bây giờ, chúng ta xuất thân như vậy, nàng có cố gắng, cũng không gả được cho người tốt.”

Trương A Phúc dường như hiểu được nàng, thở dài, lại cười khổ một tiếng, nói: “Là ta không dùng được, làm phiền hà các ngươi.”

Hắn gần đây hay tức ngực khó thở, không thể làm ruộng, nhưng tiểu khuê nữ vừa mới sinh, hắn lại luyến tiếc cứ như vậy mà chết, chỉ có thể đặt hết việc nặng lên vai đại khuê nữ, lại hy vọng Lưu Tam Nương không cần vì đại khuê nữ không hiểu tâm ý của nàng mà tức giận, làm cho hai mẹ con ở chung so với trước kia vốn không nói được mấy câu còn kém hơn, làm người một nhà ngay cả nói một câu với nhau cũng không biết nói thế nào.

Trong lòng hắn kỳ thật rất khó chịu, nhưng khó chịu thì sao? Vẫn phải tiếp tục như thế mà sống.

**************

Trương Tiểu Oản không nghĩ rằng Lưu Tam Nương sẽ xuống giường làm việc. Giao lại chuyện đồng áng cho Lưu Tam Nương, Trương Tiểu Oản cũng sẽ không ra đồng nữa, nàng cũng không rảnh để suy đoán xem Lưu Tam Nương nghĩ như thế nào, cứ coi như đã suy nghĩ thông suốt đi.

Việc này, nàng cũng không có quá nhiều cảm xúc, bởi vì khốn cảnh ngay trước mắt làm cho nàng không thể không nghĩ cách đi kiếm thêm vài đồng tiền, tiền trong nhà lúc này chỉ còn không đến ba mươi đồng.

Lưu Tam Nương nếu lại mắc bệnh, nàng cũng chỉ có thể tiếp tục bệnh, bởi vì đã không còn tiền mua thuốc.

Con nhà nghèo không mắc nổi những bệnh chiều chuộng, Lưu Tam Nương nếu vẫn nằm trên giường, nàng một câu cũng sẽ không nói, nhưng nếu tiêu hết tiền, nàng cũng không có khả năng nghĩ cách tìm thuốc về cho Lưu Tam Nương.

Nhưng thoạt nhìn, Lưu Tam Nương cũng không còn mê muội như mấy tháng trước. Đêm đó, Trương Tiểu Oản lấy tiền từ chỗ nàng đi mua gạo về hầm cháo cho Tiểu Muội, khi đưa tiền cho Trương Tiểu Oản, Lưu Tam Nương ngồi đếm vài lần. Lúc ấy, Trương Tiểu Oản thấy nàng có chút khác thường, nhưng cũng không ngờ Lưu Tam Nương lại khỏi bệnh nhanh như vậy, sáng hôm sau đã có thể xuống giường.

Chủ lực làm việc trong nhà lại một lần nữa ra trận, Trương Tiểu Oản yên tâm, lên trấn lý tìm tiệm thợ rèn, bỏ ra tám mươi đồng làm một bộ cung tên, chuẩn bị đi đại sơn.

Đồng ruộng đã có hai vợ chồng, Trương Tiểu Muội để cho Trương Tiểu Bảo cùng Trương Tiểu Đệ trông, chuyện trong nhà xem như đã đâu vào đấy. Rạng sáng hôm sau, Trương Tiểu Oản theo Chu Đại Điền lên đường đi đại sơn.

Chu đại thúc cũng không thể không đi, bởi vì thân thể của Chu đại cha càng ngày càng kém. Cho dù bây giờ uống thuốc hay sau này đã chết, muốn an táng cũng đều phải dùng tiền, nhà Chu Đại Điền cần tiền, cũng cấp bách giống nhà Trương Tiểu Oản.

Lúc đầu Chu Đại Điền tính liều mạng một lần, theo lời Chu thẩm sang hỏi Trương Tiểu Oản xem đại sơn bên kia chỗ nào không thể đi; mà Trương Tiểu Oản nghe xong, động tâm, muốn theo Chu đại thúc cùng đi.

Nàng lúc trước còn muốn để Trương Tiểu Bảo, Trương Tiểu Đệ theo nàng làm ruộng vài ngày, mà bây giờ Lưu Tam Nương đã khỏe lại, giảm được không ít chuyện.

Chu Đại Điền là thợ săn giỏi, Trương Tiểu Oản lần trước nhìn thấy hắn săn thú, hơn nữa, nàng làm việc luôn dốc hết sức, nên tự ý làm cung tiễn, muốn cùng hắn học.

Tiền làm cung tiễn, là nàng mượn của khách điếm lão bản nương, Trương Tiểu Oản nói có tiền nhất định sẽ trả lại nàng.

Dù sao tiền cũng mượn, nên mấy ngày sau, tiểu hài tử trong nhà mỗi ngày đều có thêm một quả trứng gà để ăn, mỗi ngày cũng có thể ăn đến hai chén cơm khô. Áp lực sinh tồn khiến Trương Tiểu Oản muốn học cách săn thú, cây trồng trong ruộng không đủ để cả nhà ăn, đương nhiên không thể mang đi bán kiếm tiền, nàng chỉ có thể dựa vào đi săn thú để bán lấy tiền.

Trương Tiểu Oản làm việc ngoài đồng gần ba tháng, lại thêm nhờ phúc của số lương thực mua bằng bạc mà Lưu Nhị Lang lần trước để lại, nàng được ăn uống đầy đủ một đoạn thời gian, nên thân thể bây giờ dù trông vẫn gầy, nhưng đã có sức lực, so với một hai tháng đầu khi nàng mới đến khỏe hơn rất nhiều.

Mà Chu Đại Điền thấy nàng bắt kịp hắn, hơi thở cũng bình thường, thật sự kinh ngạc một hồi, liên tục khen Trương Tiểu Oản, nói khuê nữ, ngươi thật lợi hại.

Trương Tiểu Oản kỳ thật cũng không hiểu chuyện ở thâm sơn, bởi vì nàng chưa từng đi qua, nàng không biết vì sao Chu Đại Điền muốn hỏi ý kiến của nàng. Nhưng nàng cũng biết vài điều trọng yếu, thứ nhất là ở những nơi núi sâu rừng hoang ít có dấu chân người như thế này, nơi nào um tùm rậm rạp, là không thể bước vào, nhất là ở mùa hè, thời điểm có nhiều rắn rết, thậm chí bước đến gần cũng không được, tránh cho đả thảo kinh xà; thứ hai chính là không cần đi tới những nơi mà tầm mắt bị hạn chế, những nơi như vậy thường sẽ có hang động vật, là hang thỏ thì hoàn hảo, nếu là hang của những loài động vật có tính công kích, thì hậu quả thật sự khó lường.

Hai lần trước nàng đi đại sơn, cũng là dựa theo cách này.

Mà thâm sơn bên trong không phải ai cũng có thể vào, nên Trương Tiểu Oản vẫn tính bên ngoài kiếm ăn. Mặc dù Chu Đại Điền nói gà rừng bên ngoài đã bị người trong thôn bắt gần hết, cho dù còn mấy con, cũng đã trốn vào bên trong, cũng vì thế mà lần trước mọi người mới đi vào thâm sơn.

Trương Tiểu Oản không cùng Chu đại thúc vô nghĩa, cũng không giải thích cái gì. Chiều hôm đó, ở mấy nơi tầm nhìn thoáng đãng, không có quá nhiều cây cối, Trương Tiểu Oản bảo Chu đại thúc đào vài cái hố cách nhau vài lý, sâu khoảng hai thước, bên dưới cắm đầy cọc nhọn mà nàng đã tước sẵn, mấy cây cọc đều sắc nhọn đến độ nếu có người ngã vào, đảm bảo có thể ngay lập tức thăng thiên.

Chu đại thúc hoang mang không thôi, bởi vì nhánh cây trải bên trên thật sự quá dầy, gà rừng thỏ hoang chạy qua cũng không thể ngã xuống, đây không phải kiểu bẫy có thể bắt được những động vật nhỏ, mà trông giống loại bẫy dùng để bắt những động vật to hơn như lợn rừng linh tinh.

Nhưng lợn rừng nào có dễ bắt như vậy? Lợn rừng làm sao có thể chạy tới chỗ bìa rừng này?

Khi đi ngủ, bàn tay buổi chiều tước ngọn cây của Trương Tiểu Oản run rẩy không thôi, nhưng kết quả cuối cùng làm nàng thật vừa lòng. Hôm sau, năm hố bẫy, có một hố rơi xuống một con lợn rừng nặng khoảng mấy mươi cân, con vật kia da dầy nên chưa chết hẳn, vẫn ngang bướng giãy dụa vài cái, khiến cho đất xung quanh văng đầy máu, nhưng lúc này tiếng rên rỉ tức giận của nó đã rất nhỏ, xem ra cũng gần hết hơi.

“Đại thúc, tên nắm như thế này sao?” Chu Đại Điền trừng mắt nhìn con lợn rừng thần bí, Trương Tiểu Oản quay đầu hỏi hắn, tư thế nắm tên của nàng có đúng không.

Dọc theo đường đi, nàng cũng đã thử rất nhiều lần, luyện tập lực đạo cùng độ chính xác khi bắn tên, bây giờ muốn nhờ lão sư Chu Đại Điền xác định một chút.

Chu Đại Điền gật đầu, sau đó hắn thấy mũi tên của Trương Tiểu Oản lập tức bắn ra, trúng thẳng vào cổ họng con lợn rừng.

Con lợn không quá lớn, nhưng cũng không quá nhỏ kia lập tức tắc thở, run rẩy mấy cái rồi nằm yên bất động.

Chu Đại Điền lắp bắp: “Này, này……”

“Ban đêm có lợn rừng kêu, đại thúc chắc cũng nghe thấy đi?” Trương Tiểu Oản nằm sấp trên mặt đất, kéo mũi tên bảo bối của nàng ra, lại đứng dậy cười cười nói với Chu Đại Điền: “Mùa hè trời quang, sao sáng, buổi tối nếu có lợn rừng đi ra, chắc sẽ đi tới nơi có ánh sáng, ta nghĩ đặt nhiều bẫy ở những chỗ rộng thoáng, nếu vận khí tốt, chắc sẽ bắt được một con.”

Nói xong, lấy lá khô lau sạch vết máu trên đầu mũi tên, thả lại sau lưng, tư thế bình tĩnh thật sự không giống một cái tiểu cô nương.

Chu đại thúc sửng sốt thật lâu mới lấy lại tinh thần, lắc đầu thở dài: “Ngươi a, rất không bình thường.”

Tuy nói vậy, nhưng trên mặt hắn cũng không còn vẻ kinh ngạc nữa. Chu Đại Điền nói xong liền quỳ xuống, thể hiện sức mạnh của một hán tử trường thành, một tay kéo con lợn rừng lên.

“Chúng ta tới chỗ bờ suối, mổ thịt rồi lấy muối ướp, nếu không về sau thịt sẽ có mùi.” Trương Tiểu Oản đề nghị, giờ thì Chu Đại Điền đã không còn phản đối ý kiến của nàng nữa, nàng nói gì hắn liền làm theo. Vác con lợn rừng nặng trên dưới bốn mươi cân đi tới ven suối, hai người mất rất nhiều thời gian mới mổ xong, tất cả đại tràng, nội tạng linh tinh đều được ướp muối. Tới tận nửa đêm, hai người mới làm xong việc, cũng chia xong số thịt lợn.

Nhìn bình muối lúc này đã trống trơn, lại nhìn Trương Tiểu Oản đang thu dọn xương cốt để nấu canh, Chu Đại Điền rốt cục vẫn nghi hoặc hỏi: “Tiểu khuê nữ, ngươi làm sao mà biết nhiều như vậy?”

———ooOoo———

щ(゚Д゚щ) | இДஇ | \("▔□▔)/ | (╬ ̄皿 ̄)凸 | (╯‵□′)╯︵┻━┻ | ಠ_ಠ | (≧∇≦) | (*´▽`*) | (๑•́ ₃ •̀๑) | ლ(´ڡ`ლ) | ╮[╯▽╰]╭ | (。◕‿◕。) | ╮(╯_╰)╭ | ╮( ̄▽ ̄")╭ | ヘ(;´Д`ヘ) | Σ( ° △ °|||) | ~(‾▿‾~) | [* ̄︶ ̄]y | (⊙o⊙) | (❁´◡`❁) | (ღ˘⌣˘ღ) | d(ŐдŐ๑) |