NHẬN XÉT VỀ “Thư tâm tình của HUỲNH TẤN MẪM”

THƯ TÂM TÌNH CỦA HUỲNH TẤN MẪM
GỞI CÁC BẠN THANH NIÊN – SINH VIÊN – HỌC SINH

Sài Gòn, ngày 4 tháng 7 năm 2014

Cùng các bạn Thanh niên-Sinh viên-Học sinh thân mến,

Tôi là Huỳnh Tấn Mẫm, không mang một danh phận nào trong guồng máy công quyền hay một địa vị xã hội, tôi chỉ là một thanh niên – nếu các bạn cho tội dùng từ này – một thanh niên nhiều tuổi, và hơn thế, là một công dân có ý thức trách nhiệm về tình hình đất nước hiện nay. Tôi tiếc là không còn nhiều thời gian và sinh lực như các bạn, để có thể cống hiến một cách xứng đáng và trọn vẹn cho một vận hội mới đang đến với dân tộc.

Như các bạn đã biết, sự kiện giàn khoan Hải Dương Thạch Du 981 của Trung Quốc hiện diện hai tháng nay ở vùng lãnh hải Việt Nam, không phải là sự kiện lớn đơn thuần, mà nó biểu hiện một tiến trình vô cùng hệ trọng đối với sinh mệnh của Tổ Quốc chúng ta, nó là màn mở đầu công khai cuộc xâm lược của Trung Quốc vào lãnh thổ, lãnh hải nước ta trong kế hoạch có quy mô thôn tính cả Biển Đông, từng bước khống chế toàn vùng Đông Nam Á, để thực hiện mộng siêu cường bá chủ không giấu diếm của mình. Nó còn bộc lộ cho toàn dân ta biết mối quan hệ mờ ám được che giấu lâu nay dưới các từ ngữ và khẩu hiệu đẹp đẽ của Đảng Cộng sản Trung Quốc đối với Việt Nam ta.

Nhưng đồng thời cũng cần hiểu rằng đây là vận hội mới cho dân tộc, vì nó mang ý nghĩa thức tỉnh toàn diện của một giai đoạn lịch sử, bởi toàn bộ sự thật đã được phơi bày.

Việt Nam là một nước nhỏ về quy mô dân số và diện tích so với họ, lại chậm phát triển về kinh tế, khoa học kỹ thuật, về công nghệ thông tin, công nghệ quân sự… lại đúng vào lúc xã hội đang suy yếu, kinh tế bên bờ vực thẳm, tầng lớp lãnh đạo thì suy thoái tư tưởng- đạo đức – lối sống, tham lam, nhũng nhiễu đầy khắp. Thử hỏi trong tình thế đó làm sao có thể đối địch trước một tham vọng vĩ cuồng như thế của đối phương?

Câu hỏi ấy đang xoáy vào lòng mỗi người dân nước ta, và chúng ta thật sự day dứt về câu trả lời.

Dù chúng ta yêu hòa bình bao nhiêu, chân thành mong muốn hữu nghị bao nhiêu, tất cả cũng bằng thừa, nếu không nói là tự huyễn hoặc lấy mình, trước tham vọng của chủ nghĩa Đại Hán phương Bắc.

Bành trướng Bắc Kinh đang tiến công chúng ta ở thế áp đảo về bạo lực, thế thượng phong về kinh tế, đánh phủ đầu ta về ngoại giao tuyên truyền. Quan chức cao cấp của Trung Quốc – Dương Khiết Trì – đến nước ta, đưa ra một thông điệp với tư cách cao ngạo của một nước lớn, thể hiện mối quan hệ bất bình đẳng không phải đột nhiên mới có: yêu cầu ta chấm dứt cái gọi là “quấy nhiễu” chúng ở giàn khoan HY981, đe dọa nếu ta kiện chúng ra tòa án quốc tế, ta sẽ nhận lấy “hậu quả” khôn lường. Nếu ta “ngoan cố” không hàng phục, chúng sẽ phong tỏa kinh tế, phong tỏa bờ Biển Đông, và mọi tai họa khác sẽ xảy đến. Chúng ngăn cản ta không được mở rộng liên minh quân sự với Mỹ và các nước khác, bởi làm như thế chúng quy là ta mang tội “khiêu khích” chúng.

Các bạn thử nghĩ xem. Họ bao vây và khống chế ta, nhưng không cho ta la lên để nhờ người can thiệp, không cho ai giúp sức, vâng, trói lại và đánh, buộc ta phải tự nguyện đầu hàng!

Qua cách nói và hành động của họ, cơ hồ như ta đã là quốc gia phụ thuộc không có bao nhiêu chủ quyền?

Các quốc gia có chủ quyền, có quan hệ bình đẳng, bất kể là nước lớn hay nhỏ, chưa từng nói năng như thế. Hồ đồ, trịch thượng phải bắt nguồn từ một thực tế. Song, yếu kém, nhu nhược vốn cũng không phải không có nguyên nhân. Có khi là sự tương thích bắt nguồn từ những sự kiện chưa bộc lộ từ phía nhà cầm quyền nước ta chăng? Dù sao cũng đã có một câu phương ngôn đáng nhớ: “Nếu ta đứng lên, là ta ngang hàng, nếu ta quỳ xuống, thì ngang rốn đối phương”.

Các bạn thân mến,

Đó là kết quả của một thực tế yếu kém, hay từ một tinh thần bạc nhược, hay cả hai? Sự than trách hay nguyền rủa đối phương lúc này quả là một sự xa xỉ.

Làm công dân của một nước, làm sao ta không thấy đau lòng khi đất nước bị xâm lăng? Làm sao ta không thấy nhục khi bị kẻ khác lăng nhục vào dân tộc mình? Trên những con đường mà các bạn đi làm hay đi học hằng ngày, trong công viên mà các bạn dạo chơi, trong sách sử mà các bạn đã đọc, luôn phảng phất bóng dáng của tiền nhân, mang tên những vị anh hùng, trong lịch sử hàng nghìn năm trải qua từng thế hệ, đã chống trả lại bọn xâm lược phương Bắc oanh liệt ra sao, và không hề khiếp sợ. Tiền nhân đã để lại cho chúng ta một giang sơn vẻ vang. Đến lượt chúng ta, chúng ta không thể thoái thác, và không hề thoái thác bởi bất cứ lý do gì, để hết lòng bảo vệ giang sơn ấy.

Nhưng lời tâm tình của tôi là vô nghĩa, nếu tôi không nói với các bạn rằng, sức mạnh có ưu thế nhất đang lớn lên từ trong tim và trong trí tuệ của các bạn, là niềm hy vọng của dân tộc – những thế hệ Thanh niên-Sinh viên-Học sinh hôm nay. Các bạn đang đứng ở đầu thề kỷ 21 của một nhân loại đang toàn cầu hóa, mà tri thức thì trở nên vô biên giới và không ai có thể che giấu hay độc quyền được.

Một cuộc chiến đấu để bảo vệ Tổ Quốc bằng mọi biện pháp và thông minh mà các bạn sẵn sàng dấn thân, và một xã hội mà các bạn cần xây dựng, có tương lai như thế nào, là hai vấn đề quyện vào nhau mà có lẽ các bạn đang suy nghĩ?

Để có một đất nước độc lập tự do, trước hết mỗi chúng ta cần có một trí tuệ độc lập tự do, không để bị nhuộm đen, nhuộm đỏ, hay bất cứ màu nào khác; nó phải là lòng yêu nước nồng nàn, trong sáng, yêu hòa bình độc lập và dân chủ bằng một nhận thức kịp thời đại. Một cuộc chiến đấu chỉ bằng niềm tin và sinh mạng dù rất cao cả, nhưng nó sẽ đem lại một kết quả ra sao?

Một xã hội các bạn mong muốn, chưa biết là thế nào, nhưng ít nhất, và chắc chắn nó không thể là một xã hội như các bạn đang nhìn thấy, nó đầy dẫy những bất công, trên một tầng nền của hẹp hòi và thiển cận, nó không bao giờ là bền vững!

Tôi không muốn nói một câu như sáo ngữ: tương lai đang nằm trong tay thanh niên, với nghĩa nó là màu hồng. Không, có thể nó không đến các bạn với màu hồng, nò tùy thuộc vào ý thức của các bạn. Đó là cái nhìn thẳng vào thực tế với đôi mắt biết đúng sai và nói được tiếng nói của trái tim mình. Một cuộc chiến đấu sẽ rất mạnh mẽ khi nó có đầy đủ chân lý.

Điều tôi muốn nói cùng các bạn, chúng ta phải cương quyết làm người công dân tự do, dù xã hội chưa có luật pháp thừa nhận tự do đúng nghĩa. Chúng ta cương quyết làm con người có quyền con người, dù quyền con người chưa được thừa nhận đầy đủ. Chúng ta có quyền và có nghĩa vụ – quyền sống tự do và nghĩa vụ bảo vệ độc lập, toàn vẹn lãnh thổ. Tôi trộm nghĩ, tự do trong bối cảnh Việt Nam hôm nay quan trọng hơn vì nó chứa cả sự độc lập. Tôi muốn nói đến một thể chế dân chủ, một xã hội dân sự, nó sẽ không bị đem ra mua bán hay đổi chác bất ngờ bởi một đất nước, nếu nằm gọn trong tay của một nhóm người độc quyền.

Chúng ta tin tưởng sẽ giữ được độc lập tự do, sẽ bảo vệ được giang sơn vì chúng ta có hai điều quan trọng:

– Một, chúng ta có chính nghĩa, lẽ phải ở về phía chúng ta. Thế giới bây giờ là sự liên kết rộng lớn và có sức mạnh vô tận, vấn đề là ta có làm cho sức mạnh ấy hội tụ lại được hay không? Chúng ta có làm rõ chính nghĩa để xứng đáng được nhận sự ủng hộ đó hay không? Chế độ phát xít của Bắc Kinh hiện nay với chủ trương bạo lực và bành trướng đang tự đào mồ cho mình, và nhân loại sẽ chôn chúng. Tôi tin chắc chắn điều đó sẽ xảy ra như lịch sử nhân loại đã cho thấy.

– Hai, chúng ta biết sửa mình. Một quốc gia hùng mạnh là vì có phương hướng đúng, một quốc gia yếu kém là vì có phương hướng sai. Đó là một thể chế chính trị tiến bộ hay lạc hậu, có tạo được sức mạnh đoàn kết của toàn dân hay không mà Việt Nam ta phải cấp bách xem xét để sửa đổi. Sự sửa đổi đó phải đến từ sức mạnh đoàn kết của nhân dân, kể cả những lực lượng, những con người từ trong bộ máy nhà nước, và đồng bào ở nước ngoài.

Tôi tự hỏi, có lẽ cũng giống như các bạn, vì chúng ta không muốn hy sinh xương máu khi chưa cần thiết, và nếu chúng ta là chính nghĩa, tại sao chúng ta không dám kiện để đưa họ ra tòa án quốc tế? Thế giới ngày nay không còn ở thời kỳ hồng hoang, nhân loại không phải là bầy thú trong rừng để con lớn dễ dàng giày xéo con bé, hay chính chúng ta mang mặc cảm tự ti, tội lỗi và hẹp hòi mà không dám nhìn nhận và tiếp nhận sức mạnh đang rộng mở của thời đại? Làm sao chúng ta có thể tin là an toàn và có giá trị khi tự thu mình, núp vào hang ổ “hữu nghị” giả dối dưới nách của kẻ xâm lược?

Thưa các bạn,

Bao giờ, hay ngay bây giờ chúng ta có thể cất lên tiếng nói thống nhất, mạnh mẽ đối với những người đang mang trọng trách dẫn dắt dân tộc?

Hiện nay, tôi không tán thành nhiều điều, trong đó có hai điều căn bản và cấp bách mà Chính phủ của Đảng Cộng sản Việt Nam đang thực hiện:

1- Đặt Hiến pháp cũng như luật pháp của một Quốc gia dưới cương lĩnh và các chỉ thị của Đảng Cộng sản. Thay vì ngược lại, Đảng Cộng sản phải đặt mình dưới Hiến pháp và luật pháp nhà nước, với chức năng là thi hành chứ không phải chỉ đạo. Từ sự trái ngược đó, với quyền hành độc đoán trong tay, Đảng đã tự tha hóa và suy thoái (như đã tự thừa nhận), đưa đến một Chính phủ thiếu trách nhiệm và không hiệu quả, làm cho xã hội rệu rã, không phát triển và mất dần sức sống, người dân trở nên lơ láo, mất phương hướng và tích lũy nỗi bất bình. Tình trạng này là điều kiện phù hợp ý muốn của kẻ xâm lược.

2- Đường lối đối ngoại hiện nay, là thuộc về Đảng Cộng sản, cụ thể là Bộ Chính trị, chứ không phải do một Chính phủ của nhân dân, vì thế đã không giữ được tư thế chính danh của một Quốc gia, đặc biệt trong quan hệ với Trung Quốc. Các từ ngữ: hữu nghị, bạn, môi răng, đồng chí, anh em, 16 chữ vàng (*), 4 tốt…đã xóa tan tư cách và khoảng cách phải có của một quốc gia với một quốc gia. Mối quan hệ mang tính chất tình cảm quá đà và độc hại đó đã tràn ngập trong tư tưởng giới lãnh đạo, quan chức, các đoàn thể, kể cả Đoàn Thanh niên Cộng sản mới lớn sau chiến tranh, thể hiện lời nói, phong cách trong các văn kiện cũng như trong cách hành xử, chứng tỏ một tinh thần dựa dẫm, bấu víu, lệ thuộc, thiếu tự tin của tâm lý nhược tiểu chưa trưởng thành về mặt quốc gia, làm mất quốc thể, của giới lãnh đạo hiện nay. Lẽ ra, mối quan hệ không chính danh đó phải được chấm dứt, khi chiến tranh chấm dứt và đất nước thống nhất. “Ân đền oán trả” gì khi còn nằm trong rừng sâu suối lạnh, thì cũng phải minh bạch trong chính sách ngoại giao, không “giáo dục” toàn dân theo cách “xóa tan biên cương” mập mờ như thế được! Vì thế, làm sao trách thái độ kẻ cả của Dương Khiết Trì khi bảo Việt Nam “quấy rối” chúng ở giàn khoan, hay kêu gọi Việt Nam “ đứa con đi hoang hãy sớm quay đầu về”, hoặc bí thư Quảng Đông gởi “danh mục công việc phải làm” cho Bộ Ngoại giao ta?

Tôi sống ở miền Nam, và biết người dân miền Nam đều nhận thấy cực kỳ phẫn nộ về cách ngoại giao xa lạ như trên.

Thưa các bạn,

Văn hóa ngoại giao cũng là biểu hiện chiều sâu của thực thể. Lẽ nào tôi dám nói ép, nói oan cho các lãnh đạo Việt Nam chăng, khi cho rằng mối quan hệ được biểu hiện như thế là xuất phát từ hành vi và tư duy lệ thuộc do quán tính, hoặc do “tận đáy lòng”?

Tôi không tán thành về mối quan hệ bất bình đẳng, được gọi là “hữu nghị” giữa Việt Nam và Trung Quốc lâu nay, mà ông Tổng Bí thư Đảng Cộng sản Việt Nam đang cố gắng níu kéo một cách vô vọng trong cô đơn và sợ hãi, có tác dụng cuốn cả đất nước rơi vào quỹ đạo của bành trướng Bắc Kinh. Tôi cho rằng Trung Quốc là không đáng sợ, một nước rộng về đất, đông về dân, mạnh về bạo lực, chứ không hề là một nước lớn với ý nghĩa là có sức mạnh văn hóa, văn minh và đáng nể trọng. Không tự cúi người xuống để phong Trung Quốc là đại ca vô địch. Cũng không thể có ý nghĩ đến việc có thể hay không thể “rinh” đất nước chạy đi nơi khác với lời than thở vô nghĩa: “Có ai chọn được láng giềng đâu!”. Thật ra đó là ý của một tướng Tàu đã nói ở Hà Nội các đây hai năm, nhằm đe nẹt Việt Nam đã lỡ nằm cạnh Trung Quốc, không thể “chọn” thân phận khác được đâu, lẽ ra không nên lặp lại theo cách áo não như thế. Thủ tướng Nhật, chưa từng than van chuyện phải bê mấy hòn đảo của mình đi đâu. Nữ Tổng thống Hàn Quốc cũng không có một lời nào tương tự!

Tôi chân thành bày tỏ, chia sẻ cùng các bạn về niềm tự tin và tự hào của dân tộc, trước vó ngựa của quân Nguyên-Mông xưa, nay là trước sự hung hăng của quân Tập, với tinh thần là nhân dân phải biết làm chủ vận mệnh của mình, thông qua một thể chế dân chủ bởi một Hiến pháp đứng đắn, và quan hệ bình đẳng không lệ thuộc Bắc Kinh. Đó là khẳng định căn bản và lâu dài, dù cho nay mai giàn khoan có thể rút đi, hay thay một chiếc khác. Mối quan hệ giữa “hai” dân tộc – theo nghĩa dân sự – xưa nay chưa từng có vấn đề, ngoại trừ bọn cầm quyền hung hăng mỗi lúc. Nhắc lại điều này với dân chúng cũng lại là một xa xỉ nữa.

Hai điều nêu trên, không phải là vô cùng hệ trọng của hiện tình đất nước đáng trăn trở hay sao?

Chúng ta không để sự thờ ơ của hôm nay là nỗi hối tiếc của ngày mai. Chúng ta không muốn một đồng bào nào của mình phải tự thiêu như người Tây Tạng, không muốn những nhóm thanh niên ta đến lúc phải vung dao liều chết vào bọn Hán tộc ở các bến tàu như ở Tân Cương. Và chúng ta cũng cần tinh tường cảnh giác về những kẻ diễn hài nội địa.

Một phương châm chân chính đã từng vang lên trong lòng dân tộc: “Chúng ta yêu hòa bình nhưng sẵn sàng chiến tranh” để bảo vệ Tổ quốc.

Mong rằng tôi có nhiều cơ may được gặp các bạn, góp phần nhỏ bé của mình cùng các bạn bước tới, cùng cả đất nước đứng hẳn lên đấu tranh, giữ vững độc lập trước sự khống chế và xâm lược của Bắc Kinh, xây dựng một xã hội dân sự vững chắc, công bằng và dân chủ.

Ao ước thay!

Trân trọng kính chào.

Huỳnh Tấn Mẫm – một thanh niên nhiều tuổi.

image015

Nhận xét: (không rõ tác giả. BVCV nhận được qua điện thư của một độc giả)

Không nên để bị tên này lợi dụng và kích thích tinh thần dân tộc trong việc ồn ào chống Tàu hiện nay. Để ý trong bài này, Huỳnh Tấn Mẫm chỉ nói về Tàu cộng mà hắn gọi là Trung Quốc xâm lược, chuyện mà mọi người trong nước ai ai cũng đã biết. Hắn cố tình che mắt người đọc, bằng cách nói lung tung về tinh thần yêu nước của tuổi trẻ, tự ca ngợi thành tích ngu ngốc và phản bội của mình mà không ngượng miệng. Huỳnh Tấn Mẫm kêu gọi thanh niên đứng lên chống xâm lược, nhưng cố tình che dấu tội ác bán nước của bọn tay sai cộng sản Việt Nam là điều người đọc nên bình tỉnh và sáng suốt nhận ra.

Đây là chúng cùng nhau diễn tấn tuồng chống xâm lược do Tàu cộng cho phép để ngăn ngừa sự phẫn nộ của toàn dân. Trong nước, hiện nay cả mấy tên đại biểu quốc hội cũng ồn nào lên tiếng chống xâm lược cuội. Tại sao trước đây Huỳnh Tấn Mẫm không lên tiếng, mà bây giờ đồng loạt cùng những tên đảng viên cộng sản khác ồn nào như thế? Nên nhớ rằng việc dâng nước Việt cho Tàu, mất đất, mất biển, mất đảo, không phải mới xảy ra hôm qua. Sao mãi đến hôm nay Huỳnh Tấn Mẫm mới ồn ào lớn miệng kêu gọi thanh niên? Khi nghe một điều gì nên tập thói quen tự đặt ra nhiều thắc mắc để xử dụng khả năng nhận xét và suy luận. Không nên vì tình cảm che mờ nhận định, khi người nghe khác ồn ào ca ngợi hay tán đồng điều mình đang theo đuổi mà dễ dàng bị lợi dụng và lừa gạt.

Ai cũng biết chuyện dâng đất cho Tàu là do bọn tay sai cộng sản từ thời Hồ Chí Minh. Đâu có mới mẻ gì. Những gì hiện nay bọn cộng sản Hà Nội đang làm chỉ là thực hệ kế hoạch đã có từ thời mồ ma Hồ Chí Minh. Có nghĩa là cộng sản Việt Nam từ trước đến nay chỉ là một lũ tay sai bán nước. Một kẻ nội thù nguy hiểm và gian ác.

Năm 1960, trong cuốn Chính Đề Việt Nam, ông Ngô Đình Nhu đã vạch ra cái tội bán nước của cộng sản Việt Nam như sau:

“Sở dĩ, tới hôm nay, sự thống trị của Tàu cộng đối với Việt Nam chưa hoàn toàn thành hình, là vì hoàn cảnh chính trị thế giới chưa cho phép, và sự tồn tại của miền Nam dưới ảnh hưởng của Tây phương là một trở lực lớn, vừa chính trị vừa quân sự, cho sự thống trị của cộng sản Tàu.  Nếu Miền Nam Việt Nam bị cộng sản Bắc Việt thôn tính, thì việc Tàu cộng thôn tính Việt Nam chỉ là một vấn đề thời gian.”

Cho nên, hiện tại người dân Việt hãy bỏ qua chuyện chống Tàu đi. Vì đây không phải là yếu tố chính của vấn đề. Vấn đề chính của Việt Nam hiện nay là:

Trước hết hãy diệt Việt cộng, sau đó Tàu cộng tự nhiên sẽ bị đuổi chạy.

Mất đất cả ngàn năm, mà vua Quang Trung Nguyễn Huệ vẫn còn có thể bắt Càn Long của Tàu trả lại hai tỉnh Quảng Đông và Quảng Tây lớn gấp ba lần Việt Nam, thì ăn thua gì mấy hòn đảo bé tí này. Chuyện Hoàng Sa, Trường Sa không phải là chuyện thiết yếu và cấp bách hiện nay. Điều quan trọng nhất và căn bản nhất cho đất nước Việt Nam hiện nay là tiêu diệt bọn Việt cộng. Cứ để cho tụi Tàu hung hăng tạm thời giữ mấy hòn đảo bé tí đó cũng chẳng sao. Khi dân Việt đã diệt được Việt cộng thì tụi Tàu cộng cũng sẽ chết theo mà thôi. Lúc đó, Việt Nam sẽ kết hợp với Tây Tạng, Tân Cương, Mãn Châu, Mông Cổ cùng đứng lên xé nát Tàu ra làm năm mảnh, thì tự nhiên Hoàng Sa và Trường Sa sẽ trở về Việt Nam.

Huỳnh Tấn Mẫm ồn ào chống Tàu bằng miệng như hiện nay như ở Việt Nam thì làm được gì? Mất thác Bản Dốc, mất Ải Nam Quan sao không thấy Huỳnh Tấn Mẫm đứng lên kêu gọi thanh niên chống xâm lăng? Chẳng lẽ đến bây giờ Huỳnh Tấn Mẫm mới hay biết à?

Người đọc không nên để bị tên ăn cơm quốc gia thờ ma cộng sản này cho vào xiếc khi bọn chúng cùng nhau diễn tấn tuồng chống xâm lược và hớp hồn thanh niên vì vài lời kêu gọi vớ vẩn ở trên. Không nên nhẹ dạ cả tin và dễ bị kích động với vài lời kêu gọi ồn ào chống xâm lược cuội này.

Xin nhắc lại điều quan trọng mà mọi người nên để ý cho thật kỹ:

Trước hết hãy diệt Việt cộng, sau đó Tàu cộng tự nhiên sẽ bị đuổi chạy.

Tàu cộng hiểu rõ điều này, nên mới cho phép cộng Việt cùng diễn tấn tuồng để xoa dịu sự phẫn nộ và bộc phát của dân Việt. Bởi Việt cộng bị diệt, thì Tàu cộng cũng bị chết theo.

Một âm mưu bán nước có kế hoạch dài hạn và rõ ràng, mà ông Ngô Đình Nhu đã nhận ra từ năm 1960. Thế mà đến hôm nay Huỳnh Tấn Mẫm vẫngiả vờ ngạc nhiên bảo là “cách ngoại giao xa lạ.” Đúng là một trò bịp bợm, trắng trợn.

Hãy cùng đọc lại vài đoạn, trong vô số điều, ma mỵ mà Huỳnh Tấn Mẫm đã luồn vào trong Thư Tâm Tình của mình để hớp hồn người đọc.

“Họ bao vây và khống chế ta, nhưng không cho ta la lên để nhờ người can thiệp, không cho ai giúp sức, vâng, trói lại và đánh, buộc ta phải tự nguyện đầu hàng!”

“Sự than trách hay nguyền rủa đối phương lúc này quả là một sự xa xỉ.”

“Thay vì ngược lại, Đảng Cộng sản phải đặt mình dưới Hiến pháp và luật pháp nhà nước, với chức năng là thi hành chứ không phải chỉ đạo. Từ sự trái ngược đó, với quyền hành độc đoán trong tay, Đảng đã tự tha hóa và suy thoái (như đã tự thừa nhận), đưa đến một Chính phủ thiếu trách nhiệm và không hiệu quả, làm cho xã hội rệu rã, không phát triển và mất dần sức sống, người dân trở nên lơ láo, mất phương hướng và tích lũy nỗi bất bình. Tình trạng này là điều kiện phù hợp ý muốn của kẻ xâm lược.”

Họ đây là ai vậy? Lối đặt câu hỏi vờ vịt này cố tình hướng dẫn sự nghĩ của người đọc chỉ để ý đến Tàu cộng mà quên hẳn kẻ chính phạm là bè đảng cộng sản Việt Nam.

Sự xa xỉ là một sự gì vậy? Trước cái họa mất nước và dân tộc bị tiêu diệt mà tên này viết thư tâm tình “gửi bạn” như viết thư tình tán gái. Ngay cả ba chữ Thư Tâm Tình cũng đã nói lên điều này. Quả là bệnh hoạn.

Huỳnh Tấn Mẫm làm cứ như hắn là Trần Hưng Đạo hay Nguyễn Trãi không bằng? Đứng lên hiệu triệu kêu gọi hàng triệu thanh niên Việt Nam yêu nước chống xâm lược à? Một tên lúc còn trẻ thì ngu, mà đến tuổi già thì ma. Ma bởi vì chúng ta nhận thấy rõ âm mưu của tên này. Đến lúc gần chết mà vẫn còn muối mặt làm tay sai cho lũ bán nước, dùng đủ loại ngôn ngữ ma mỵ để hớp hồn thanh niên Việt Nam. Thật ra, nếu không có sự cho phép của cộng sản Việt Nam, Huỳnh Tấn Mẫm không dám ồn ào đến như thế. Mấy chục năm nay sao Mẫm không lên tiếng, để bây giờ mới gửi Thư Tâm Tình?

Phải đặt hết câu hỏi này đến câu hỏi khác, thì từ từ bộ mặt nạ của tên ma này sẽ tự động tan rả ngay.

Huỳnh Tấn Mẫm thực sự phản tỉnh thì đã sao?

Ngày xưa, sau khi đuổi giặc Mông Cổ ra khỏi bờ cõi, Trần Ích Tắc cũng đã phản tỉnh. Nhưng vua Trần Nhân Tông cũng đâu có cần. Dân tộc Việt Nam cũng đâu có cần. Vì tình anh em, vua không nỡ giết, nhưng vẫn đuổi cổ ra khỏi nước. Một khi tay đã nhúng chàm, dù có thực tâm cũng khó lòng rửa sạch. Huống chi tên này là một loài ma mỵ cho đến cuối đời. Một Chiêu Minh Vương, thông minh tài giỏi, mà còn không ăn thua gì, thì một Huỳnh Tấn Mẫm ngu khờ có đáng gì để mọi người phải hăm hở, đến nỗi bị hắn hớp hồn.

“Tham vọng vĩ cuồng” là cái gì vậy? Trước cái họa mất nước và dân tộc bị diệt vong mà Mẫm làm thơ, tán rằng đây là“vận hội mới cho dân tộc.”

“Nó còn bộc lộ cho toàn dân ta biết mối quan hệ mờ ám được che giấu lâu nay dưới các từ ngữ và khẩu hiệu đẹp đẽ của Đảng Cộng sản Trung Quốc đối với Việt Nam ta.”

Qua lời than thở trên Huỳnh Tấn Mẫm muốn mớm vào đầu người đọc một suy nghĩ của người Việt rằng, vì quá tin tưởng, quá thật thà, quá yêu chuộng hòa bình, nên cộng sản Việt Nam mới bị Tàu cộng lừa gạt qua những khẩu hiệu đẹp đẽ trong mối “bang giao xa lạ.”

Tên khùng này đang làm thơ tán gái chắc?

Nói vậy chớ không phải Mẫm khùng đâu. Mà là ma. Con ma Hỳnh Tấn Mẫm đang cố tình hớp hồn nhiều người qua những ngôn từ ma mỵ, lãng đãng, vờ vịt, để xoa dịu sự phẫn nộ và ru ngủ tinh thần dân Việt trước cái họa mất nước, mà Mẫm gọi là “vận hội mới cho dân tộc.”

Ngay đầu thư Mẫm đã hớp hồn người đọc bằng cách tự nhận mình không mang một danh phận nào? Tại sao lại nói đến danh phận ở đây? Mà tôi chỉ là một thanh niên? Thanh niên gì mà đã hơn 70 tuổi? Đây là kỹ thuật dùng xảo ngữ của Mẫm. Người Việt chúng ta không ai tự nhận mình một cách gian xảo và ma mỵ để nói thanh niên trên 70 tuổi cả? Chẳng qua hắn chỉ làm ra vẻ khiêm nhường thân thiện và gần gủi với người đọc để hớp hồn tuổi trẻ qua ngôn ngữ lịch sự, hiền hòa, nhẹ nhàng, thân thiện.

Thật ra, danh phận của hắn là một tên ma mỵ, đang theo lệnh cộng sản Việt Nam diễn “tuồng chống xâm lược.”

Cộng sản là môt bè đảng vô lại giết người cướp của không gớm tay. Ở đây Huỳnh Tấn Mẫm chỉ vờ vịt kêu gọi đặt hiến pháp và luật pháp lên trên bè đảng. Cả trăm năm nay cộng sản Việt Nam chỉ xử dụng luật của kẻ cướp. Điều này ai cũng biết. Huỳnh Tấn Mẫm bây giờ ồn ào đề nghị và kêu gọi? Giả sử tên này có thực tâm kêu gọi thì chẳng lẽ cả một bè đảng của chúng lại chịu nghe theo lời của một tên ngốc, đã từng bị chúng xài xong rồi vứt bỏ, hay sao? Mẫm biết điều này.

Huỳnh Tấm Mẫm hiểu rõ thân phận mình. Chẳng qua là hắn ta chỉ cam tâm làm theo lệnh trên, giả vờ kêu gọi sửa đổi hiến pháp và thay đổi đường lối cầm quyền, để ru ngủ dân chúng. Nguyễn Phú Trọng cũng ồn ào kêu gọi sửa đổi hiến pháp. Rồi ra sao? Thành lập mười cái hiến pháp mới cũng chẳng ăn thua gì huống là sửa đổi. Phan Văn Khải cũng đã từng than thở và kêu gọi chống tham những, Nguyễn Tấn Dũng cũng thế. Mà tham những có bớt hay ngày càng tăng? Chúng chỉ ồn ào diễn tuồng để xoa dịu sự phẫn nộ của dân chúng mà thôi. Năm này đến năm khác. Chục năm này đến chục năm khác. Và đến nay cũng gần 100 năm.

Tại sao khi nghe kêu gọi lòng yêu nước hay tinh thần dân tộc nhiều người, nhất là thanh niên tuổi trẻ, dễ bị lừa gạt và lợi dụng?

Bởi vì khi đọc đến điều này, trong âm thầm, mỗi cá nhân đều có sự thỏa mãn tiềm ẩn. Tự hãnh diện cho mình là người yêu nước, không phải là kẻ tồi tệ, một người luôn quan tâm đến vần đề quốc gia dân tộc. Sự thỏa mãn âm thầm này sẽ khiến người đọc mất bình tỉnh, và từ đó sự nhận định, suy nghĩ đã bị tình cảm lấn át. Do đó khó nhận ra được sự ma mỵ và lừa gạt trong ngôn ngữ.

Nên nhớ rằng, trong suốt lịch sử Việt Nam, không có môt kẻ nào dám tự nhận mình là người không yêu nước mà đứng lên kêu gọi người khác. Cũng vì cả tin, vì chạy theo cảm tính, nên cả dân tộc Việt Nam, gần cả trăm năm nay luôn bị những kẻ bán nước lợi dụng qua bao nhiêu lời kêu gọi tinh thần yêu nước, tinh thần quốc gia dân tộc. Chừng nào người đọc nhận rõ ra được sự thỏa mãn âm thầm này trong tình cảm thì mới có thể bình tỉnh trong nhận định được.

Nguyên tắc căn bản để tránh trường hợp này là luôn tự nhắc mình rằng chưa có một kẻ nào tự xưng là người không yêu nước cả. Kể cả chính cá nhân mình. Vậy thì có gì mới lạ đâu? Thêm nữa, khi đọc, hay nghe một ai nói, dù có thuận theo ý mình, cũng không nên vội vàng tin ngay. Hãy bình tỉnh đặt hết câu hỏi này đến câu hỏi khác và tự trả lời. Đây là lúc người đọc vận dụng khả năng nhận xét và suy luận. Từ đó mới không bị tình cảm khống chế. Và nhờ đó, những lời ma mỵ những xảo ngôn của những kẻ cố tình lợi dụng và lừa gạt sẽ dần dần hiện ra rõ ràng. Đọc một bài kêu gọi chống cộng hay chửi Tàu mà say sưa hăm hở thì Việt cộng có khả năng và sẵn sàng viết hàng trăm bài chửi cộng sản cho mình đọc để thỏa mãn, và cuối cùng thì sẽ chết dưới tay bọn chúng.

Nên bình tỉnh khi nghe chửi cộng sản. Nên bình tỉnh khi nghe chống Tàu.

Một lũ cướp và chuyên nghể tay sai bán nước thì Huỳnh Tấn Mẫm chạy tội cho là “một chính phủ thiếu trách nhiệm.” Hắn còn giả vờ than trách, không đồng ý và nói lẩy “là điều kiện phù hợp ý muốn của kẻ xâm lược.” Điều kiện phù hợp là thế nào? Sự tham tàn của giặc Bắc đã có từ hàng ngàn năm nay chứ đâu phải mới mẻ gì? Việt cộng đã cam tâm làm tay sai cho Tàu cộng thời ngày dùng vũ khí Tàu cướp chính quyền Miền Nam. Ở đây Huỳnh Tấn Mẫm cố tình dùng ngôn ngữ vờ vịt. Làm như bọn cai trị cộng sản hiện nay chỉ vì vô tình làm điều lầm lỗi, mà tạo điều kiện cho giặc Bắc cướp nhà. Đây là một cách chạy tội tinh vi, và ru ngủ độc hại.

Để hớp hồn thanh niên tuổi trẻ, thường thiếu kinh nghiệm trong nhận xét và suy luận, lại nặng tinh thần hăng say dễ bị kích động và lợi dụng. Chính cá nhân Huỳnh Tấn Mẫm cũng bị lọt vào trường hợp này 50 năm về trước. Yêu nước như tên thanh niên Huỳnh Tấn Mẫm ngu ngốc này thì có lợi được gì cho quốc gia dân tộc, nếu không muốn nói là vô cùng tai hại. Huỳnh Tấn Mẫm còn dùng đòn tình cảm bằng cách gọi là Thư Tâm Tình. Người Việt rất dễ bị kích động bởi lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, nên mới bị cộng sản gạt từ thời mồ ma Hồ Chí Minh mãi đến nay. Lúc nào bọn ma quỷ này cũng kêu gào tinh thần dân tộc để lợi dụng. Mọi người nên cẩn thận, khi đọc hay nghe điều gì cũng nên phải nhận định và suy xét. Trường hợp có nhận định sai về cá nhân Huỳnh Tấn Mẫm cũng không sao cả. Hắn có thực tâm phản tỉnh gì thì cũng chẳng ảnh hưởng đến tương lai Việt Nam. Tên này cũng sắp chết rồi. Tuổi trẻ Việt Nam không phải chờ đến khi Huỳnh Tấn Mẫm gửi Thư Tâm Tình mới biết được âm mưu của giặc phương Bắc. Mọi người nên bình tỉnh học bài học lịch sử này, để nhận diện ra đâu là vấn đề chính của dân tộc Việt Nam suốt gần 100 năm.

Trước hết hãy diệt Việt cộng, sau đó Tàu cộng tự nhiên sẽ bị đuổi chạy.

Lưu ý, Huỳnh Tấn Mẫm không hề nhắc gì đến tội ác bán nước của cộng sản Việt Nam. Hắn chỉ ồn ào kêu gọi thanh niên “chống Trung Quốc xâm lược.” Đây là trò ru ngủ vô cùng nguy hiểm của tên tay sai Huỳnh Tấn Mẫm.

Điều láu cá của tên này là trong suốt bức thư hắn luốn nhấn mạnh đến hai chữ thanh niên, kể cả tự gọi mình là thanh niên trong khi tuổi đã trên 70, cháu nội cháu ngoại cả bầy. Đã vậy, đến cuối thư Huỳnh Tấn Mẫm còn cố tình hớp hồn người đọc một lần cuối trước khi chấm dứt bằng cách ký tên là “một thanh niên nhiều tuổi.”

Đây là những trò ma mỵ của lũ chồn cáo. Hãy cùng nhau vạch trần và báo động âm mưu độc hại này của con ma Huỳnh Tấn Mẫm đến cùng mọi người.

This entry was posted in Bình-luận - Quan-điểm. Bookmark the permalink.