Đế Vương Gia – Chương 1

Đệ Nhất Chương

—oOo—

Nhận được mật tín của Trấn quốc Đại tướng quân, gặp mặt tại “Nghênh Hương Lâu” ở kinh thành Nam Quốc, Bùi Nghệ chỉ cần một khắc đã tới nơi.

Giờ phút này là đang lúc hoàng hôn, ‘Nghênh Hương Lâu’ đã bắt đầu mở cửa đón khách, khác biệt với các tiểu quán khác chính là, trước lâu không có tiểu quan mời khách, chỉ có bốn thiếu niên dung mạo thanh tú, khoanh tay đứng ở cửa, đều cười khanh khách một cách cứng ngắt đối mỗi một vị tiến lâu như quan to quý nhân, thương gia giàu có phú hộ cùng nói một tiếng: “Tảo. . . . . .”

Một thiếu niên nhìn đến Bùi nghệ mặc y phục tiểu tư có tiêu ký của Trấn quốc Đại tướng quân , tay bê hộp gấm, liền đi lên phía trước, cười mỉm bảo: “Vị tiểu ca này, Đại tướng quân ở Hoa Đào Các, ngươi từ đây bước vào trong ước chừng trăm mét, quẹo trái, là thấy tòa lâu đó.”

“Đa tạ.” Bùi Nghệ gật đầu, cầm hộp gấm đi theo đường thiếu niên chỉ, đi liền một mạch, đi tới một đình viện tĩnh mịch thanh nhã ,vừa vào viện môn, một mảnh rừng đào thụ đập vào mắt, hoa đào đua nhau mạnh mẽ nở rộ , những cành đào dài tinh tế nhẹ nhàng rủ xuống, thâm hồng, sái kim, đạm hồng, thuần bạch, các sắc hoa đào bừng bừng ganh đua, hương khí ngào ngạt liên tục phả vào mặt , vây quanh  Bùi Nghệ.

Xuyên qua rừng đào, liền thấy một ngôi lầu gác hai tầng mộc mạc, trên cửa chính đề lớn ba chữ màu hồng nhạt: Hoa Đào Các. Hai đồng tử mười tuổi, phục trang như hai nụ hoa đào, thấy Bùi Nghệ tiến lại, chỉ hắn hướng đại sảnh lầu hai mà đi.

Đại sảnh lầu hai cùng thang lầu được phân cách bằng một bình phong màu hồng phấn, trong cánh hoa đào tỉ mỉ khắc từng sợi tơ vàng, ở trên bình phong đua nhau nở rộ, thanh âm trêu ghẹo vui đùa ầm ĩ từ sau bình phong truyền đến, loáng thoáng thấy một nam tử mặc mỗi một chiếc áo đơn, nằm nghiêng trên cẩm thảm ở đại sảnh, tay trái cầm một chén rượu, tay phải ôm một thiếu niên, chung quanh không ít thiếu niên đang gảy tấu một khúc ‘đào hoa dao’.

Bùi Nghệ cất bước đi vào , liền chứng kiến ở trong lòng ngực tuấn nhã nam tử , một thiếu niên đang làm bộ làm dáng né tránh , quần áo đã bán lỏa, lộ ra bờ vai tuyết trắng, tuấn nhã nam tử ánh mắt phóng đãng không kềm chế , bàn tay to thon dài ở trên cơ thể thiếu niên liên tục dao động, đôi ngươi đen hé mở , lộ ra đôi mắt say mơ màng.

Bùi Nghệ đối hành vi phóng đãng bên trong làm như không thấy, chỉ là ngang qua thiếu niên đang gảy đàn, đi tới bên cạnh tuấn nhã nam nhân , cung kính đem hộp gấm đưa qua : “Đại tướng quân. . . . . .”

Tuấn nhã nam nhân tiếp nhận hộp gấm, tùy tiện nhét vào trong tay thiếu niên : “Đều thưởng cho ngươi .”

Thiếu niên mở ra hộp gấm, bên trong tràn đầy đông châu, viên lớn viên nhỏ đầy đủ, cả thảy tròn trịa, tản ra màu trắng ngà sáng bóng. Thiếu niên vừa thấy bên trong, không khỏi nhướng chân mày hoan hỷ, cánh tay chủ động nhào đến trên cổ tuấn nhã nam nhân, đưa môi hắn lên.

Tuấn nhã nam nhân lướt qua môi thiếu niên, liền đẩy ra , thiếu niên lanh trí kéo lại vạt áo mở rộng, dẫn nhóm thiếu niên tấu khúc rời khỏi  đại sảnh, hướng lầu một bỏ đi .

Bùi Nghệ thảnh thơi ngồi xuống, tự chiếu cố bản thân thản nhiên châm chính mình một chén rượu, chậm rãi uống, trên mặt đã không có nét khiêm tốn vừa rồi, mà là đồng nhất ung dung nhàn nhã.

“Thật đúng là náo nhiệt a. . . . . . Nơi này. . . . . .” Bùi Nghệ cảm thán: “Khó trách Đại tướng quân đến mức lạc bất tư thục*, ta cũng muốn. . . . . .”

Một chén rượu uống cạn, Bùi Nghệ tại thời điểm rót chính mình chén thứ hai, bị một bàn tay đột nhiên đánh đổ chén rượu, bên tai truyền đến một tiếng gầm nhẹ đầy phẫn nộ: “Bùi Nghệ. . . . . . !”

Mộ bàn tay chụp đến, cường ngạnh đem mặt Bùi Nghệ quay lại , đối diện với hai tròng mắt đang tràn đầy lửa giận: “Ta gọi ngươi ra, không phải cho ngươi tới tầm hoan mua vui !”

Lúc này, trong con ngươi của tuấn nhã nam tử, làm sao còn có nửa phần men say, rõ ràng là một mảnh trấn tĩnh, lửa giận ở đáy mắt bùng cháy , trợn mắt nhìn Bùi Nghệ.

“Nga. . . . . .” Bùi Nghệ nhìn người tuấn nhã trước mặt đang nổi giận, trên mặt lập tức bày ra biểu tình chăm chú lắng nghe, một bên khúm núm gật đầu: “Cữu cữu*, là muốn dạy bảo , sanh nhi* kính cẩn lắng nghe. . . . . .”

Đối diện tuấn nhã tuổi trẻ nam nhân, lập tức lộ ra biểu tình thất vọng, hắn vô lực buông tay, dùng ngữ khí hận thiết bất thành cương nói: “Bùi Nghệ, ngươi vì sao lại chẳng chút tiến bộ? Ngươi nói ta biết, nếu ngươi đúng là mê nữ nhân hơn trọng giang sơn thì đành vậy, nhưng là ngươi chẳng những không yêu mỹ nhân, cũng không yêu giang sơn, ngươi thật sự là làm cho ta hết sức thất vọng !”

Bùi Nghệ buông chén rượu trong tay, không hề miễn cưỡng người trước mặt, thay bộ dáng bình thường hằng ngày, đập vào mắt tuấn nhã nam nhân là một khuôn mặt lãnh đạm .

“Cữu cữu. . . . . .” Bùi Nghệ hơi kéo khóe miệng, lộ ra một cái biểu tình cười gượng: “Ngươi nói, ta phải như thế nào tiến tới?”

Trong lời nói Bùi Nghệ làm cho tuấn nhã nam nhân một trận ngây ra, một hồi lâu, mới vất vả nói ra một câu đến: “Ngươi, ngươi dù sao cũng là thái tử a. . . . . .”

“Thái tử? !” Bùi nghệ khóe miệng gượng cười chợt mở rộng : “Ta là thái tử, nhưng chỉ là thái tử trên danh nghĩa, muốn thực quyền không có thực quyền, đòi tiền tài không có tiền tài, chẳng qua là một cái ngụy trang, chờ tứ hoàng đệ từ quan ngoại trở về, phụ hoàng hạ một đạo chiếu thư phế thái tử, ta sẽ không là thái tử . . . . . .”

“Bùi Nghệ, ngươi sẽ không tính toán tranh thủ một hồi sao ?”

“Ta phải tranh thủ như thế nào, cữu cữu cũng biết, thế nhân đều nói phụ hoàng cùng mẫu hậu ân ái tình thâm, cho dù nàng sinh khó lúc sau từ thế, cũng không chịu tái sắc lập hoàng hậu, trực tiếp lập ta khi còn trông tã thành thái tử, hơn nữa suốt mười tám năm luôn bảo vệ ta mọi nơi, không cho ta bị hậu cung phi tần cùng các hoàng tử khác ức hiếp.”

Bùi Nghệ mặt không chút biểu tình trần thuật , mà cữu cữu của hắn —— Nam Quốc Trấn quốc Đại tướng quân Liễu Húc thoáng cái trầm mặc.

“Nhưng tình hình thực tế là gì, cữu cữu, trong lòng ngươi so với ta đều rõ ràng. Ta không biết phụ hoàng ngày trước có yêu mẫu hậu hay không, nhưng hiện tại trong mắt phụ hoàng chỉ có Liên hoàng quý phi, cùng hoàng tử của nàng tứ hoàng đệ của ta. Mười tám năm qua, ta chưa từng thấy qua phụ hoàng. Ta sống trong Đông Cung, Trên thực tế cũng là cấm cung.”

Không phải Bùi Nghệ oán giận, mà tình hình thực tế đích xác như thế. Bùi Nghệ là thái tử, nhưng mà thẳng đến Tứ hoàng tử đến thượng thư phòng, hoàng đế mới phái một gã phu tử đến Đông Cung dạy học, trong Đông Cung không có một phụ tá, mười tám năm qua hoàng đế không cho Bùi Nghệ ra khỏi Đông Cung một bước, càng đừng nói tham dự triều chính , có thể nói  suốt mười tám năm , Bùi Nghệ cùng hoàng đế chính là những kẻ xa lạ.

Bảo là e sợ Bùi Nghệ tuổi nhỏ đã mất mẹ, ở trong cung không có thế lực che chở, hoàng đế cố ý chọn lựa trong hậu cung, người chỉ kém một chút so với thế lực của cố hoàng hậu Nghi hoàng quý phi, nuôi nấng thái tử Bùi Nghệ từ trong tã.

Nhìn như quan tâm thu xếp, kì thực lại vô cùng nham hiểm, bởi vì Nghi hoàng quý phi cùng hoàng hậu đồng thời tiến cung, lại kém hơn hoàng hậu một bậc, mà lỡ duyên với ngôi vị hoàng hậu, chỉ làm một trong tứ đại hoàng quý phi của hậu cung.

Đem Bùi Nghệ giao cho Nghi hoàng quý phi kẻ vô cùng oán hận hoàng hậu nuôi nấng, nếu không phải có cung nhân của hoàng hậu ở bên cạnh chăm sóc, Bùi Nghệ cũng không có thể ra Đông Cung, vì thế hắn chỉ là dưỡng tử trên danh nghĩa với Nghi hoàng quý phi. Trên thực tế mẫu tử bọn họ cũng chưa bao giờ gặp mặt, nếu không mới có thể có hắn hiện tại, không sớm đã thành u hồn trong chốn thâm cung.

Bởi vậy trong thâm cung lạnh lùng, Bùi Nghệ may mắn sống sót, mọi chuyện lưu ý cẩn thận khắp nơi, thân là thái tử cũng một bộ thái độ vô tranh.

“Bùi Nghệ. . . . . .” Cữu cữu Liễu Húc thật sâu thở dài một tiếng: “Ngươi trong lòng là nghĩ muốn như thế nào?”

“Ta chỉ muốn bảo trụ được mạng này là thấy mỹ mãn.” Bùi Nghệ thẳng thắn, hy vọng Liễu ý tưởng muốn hắn mượn sức mạnh của đại thần trong triều, chỉ hy vọng có một ngày, bị phế đi thái tử vị, có thể ra ngoài tới một chỗ non xanh nước biếc, làm một Vương gia thảnh thơi nhàn tản, sau đó cùng một Vương phi dìu nhau cùng trải qua, cùng một đám nhỏ đứa yêu, ngoài ra cũng không hy vọng xa vời :

“Cữu cữu, đại thần trong triều ta một người cũng không quen biết, cho dù mượn sức , cũng sẽ không có người đứng bên ta, cữu cữu, ngươi vẫn là buông tay đi. . . . . .”

Hơn nữa Bùi Nghệ đã mười tám tuổi , từ lâu đã qua cái ngày Nam Quốc thập lục tế thành nhân, nhưng còn không có thái tử phi, các hoàng tử khác khi ở tuổi mười sáu, đều ra cung lập phủ, nghênh thú Vương phi được hoàng đế chỉ hôn.

Ngay cả Lục hoàng tử nhỏ tuổi nhất, tuy mới chỉ có mười bốn tuổi, hoàng đế cũng sớm tuyển chọn tốt Vương phi cho hắn, cũng phân phó phủ nội vụ tu kiến tân vương phủ cho hắn, vì hắn hai năm sau đã trưởng thành nên phải sớm chuẩn bị.

“Bùi Nghệ, ngươi cho rằng phế thái tử, ngươi còn khả năng bảo toàn tính mạng sao?” Liễu Húc đứng lên, đến bên cạnh Bùi Nghệ, bàn tay thon dài đặt trên bờ vai hắn, tận tình khuyên nhủ: “Hy vọng, ngươi cân nhắc lời nói của cữu cữu, ta chờ câu trả lời của ngươi, đừng làm tỷ tỷ thất vọng.”

“Cữu cữu, cám ơn người. . . . . .” Trên thế gian này người thân cận nhất với Bùi Nghệ, cũng chính là Trấn quốc Đại tướng quân , nhưng Bùi Nghệ nghĩ, hắn khiến người thất vọng rồi.

“Cũng không còn gì muốn nói, canh giờ không còn sớm , ta tiễn ngươi hồi cung.” Liễu Húc nói xong cũng đã mặc xong y phục, đỡ Bùi Nghệ từ trên ghế đứng lên: “Có cơ hội, ta tái mời ngươi xuất cung.”

“Hảo.” Bùi Nghệ cười gật đầu, biết Trấn quốc Đại tướng quân kỳ thật cũng rất vất vả, vì không cho hoàng đế chú ý, hắn không thể không ra vẻ lưu luyến ở “Nghênh Hương Lâu”, làm ra hành vi phóng đãng cùng một bộ dáng chán chường.

______________________________________________________________________________

  1. lạc bất tư thục : vui quên cả trời đất . Chuyện kể : khi nước Thục bị diệt vong , vua của nước Thục bị giam lỏng trong kinh thành của nước Ngụy , Tư Mã Chiêu mới hỏi ông ta còn nhớ về nước Tây Thục không , ông ta bảo : “Lúc này đang vui còn nhớ chi về nước Tây Thục nữa.”
  2. Cữu cữu : anh của mẹ , cậu .
  3. sanh nhi : cách xưng hô của cháu đối với cậu.


About Kou Yuu

Nhất thất túc, thành thiên cổ hận.
Bài này đã được đăng trong Đế Vương Gia và được gắn thẻ , . Đánh dấu đường dẫn tĩnh.

8 Responses to Đế Vương Gia – Chương 1

  1. khuynhnguyet nói:

    Nàng ới ời, pass là ngày tháng sinh của nàng hả? ^^~

  2. Yoyo nói:

    Ss oj e iu ss qua. cam on ss da edit bo nay

  3. quân phạm nói:

    lại thêm 1 em con bị papa quẳng cục lơ hok thèm chú ý nữa

  4. ljnhljnh nói:

    tks chu~ nhà nhá….!! * bắt tay mần qen*

Bình luận về bài viết này