Thử thách và Cám dỗ – Chương 4

04

Khâu Duyệt từ Look ra phóng đi trên chiếc Harley đen, một đường như lốc dừng lại bên cổng một tòa biệt thự tại vùng ngoại ô, cửa sắt bên trong mở tự động, Khâu Duyệt gỡ mũ bảo hiểm rồi xách trên tay tiến vào biệt thự.

Biệt thự có ba tầng, nhìn từ ngoài vào, diện tích cũng không quá lớn, nhưng đến khi vào trong, khung cảnh lập tức kéo rộng ra, cả tòa nhà không hề có những đồ vật cổ điển rườm rà, cũng không quạnh quẽ trống trải như phong cách cực giản; phong cách thiết kế nội thất của vùng Nam nước Pháp gợi lên một cảm giác khoan khoái thư giãn, dù là xét về mặt tổng thể hay một chi tiết nhỏ ngẫu hứng đều toát ra đẳng cấp và phong cách của chủ nhà.

Khâu Duyệt cởi áo da, ném mũ bảo hiểm qua một bên, trút cạn nước trong chiếc ấm trên bàn ra tách.

Cửa phòng làm việc trên lầu hai bỗng mở ra, bác sĩ ôm một chồng tài liệu đi xuống, anh ta đứng bên tay vịn cầu thang lầu một, từ trên cao nhìn xuống phía Khâu Duyệt.

“Tối nay cậu uống rượu.” Dù mặt không có cảm xúc gì, nhưng sự phản đối trong giọng của bác sĩ quả thật rành rành.

Khâu Duyệt uống cạn tách nước, ngẩng đầu nhìn bác sĩ, “Trường hợp bắt buộc.” Cậu đứng thẳng nhún vai, “Bác sĩ, anh không thể đi xuống nói chuyện à? Anh đứng đó tôi không quen.”

Bác sĩ quả thật từ trên lầu đi xuống, anh ta nhìn Khâu Duyệt một hồi, Khâu Duyệt cũng hiểu ý, cùng đi theo đến một chỗ bên phải hành lang, bác sĩ mở một cánh cửa tới nhà kho, vốn bày bừa rất nhiều thứ loạn xạ cả lên nhưng đa số không mấy thu hút. Cậu đến trước một tủ quần áo âm tường, đến lúc mở ra, bên trong rõ ràng có một căn phòng khác, bày biện trật tự các loại thiết bị chữa bệnh, có nhiều dụng cụ chỉ có thể nhìn thấy trong bệnh viện, thậm chí có vài còn chưa có mặt trên thị trường bao giờ, đến cả Khâu Duyệt đã từng là bệnh nhân đã được áp dụng cũng không thể nói rõ công dụng của từng loại.

Bác sĩ mở tủ lạnh lấy ra một chiếc ly có chất lỏng màu xanh trời đưa cho cậu, “Tình trạng của cậu không thể uống rượu, cho dù bất cứ thức uống có cồn nào cũng phải hạn chế.”

“Một ly whisky mà thôi.” Khâu Duyệt cũng không để ý.

“Nó sẽ ảnh hưởng số liệu.” Giọng của bác sĩ nghiêm khắc gần như hà khắc, anh ta chăm chăm nhìn Khâu Duyệt, cậu ngược lại nở nụ cười. Cậu nhận lấy chiếc ly có dịch thuốc màu xanh một ngụm uống trọn, tự giác mang vào thiết bị đo ở cổ tay, nằm trên ghế y khoa, “Mục tiêu của các anh là kết quả thí nghiệm, những chuyện khác không cần nhúng vào.”

“Hành vi của cậu sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến kết quả của chúng tôi, cuộc giải phẫu chỉ là một phần thí nghiệm. Quá trình quan sát sau đó mới đáng chú ý.”

Khâu Duyệt nhíu mày, vẻ mặt chẳng màng, trong mắt lại ẩn giấu sự sắc nhọn và lạnh lùng, “Anh nên biết hiệp nghị của chúng ta chỉ tồn tại tới lúc giải phẫu chấm dứt, những người khác đã đi rồi, anh sở dĩ có thể ở lại đây là dựa trên yêu cầu của tôi. Bác sĩ, anh đừng quên, tôi là người hợp tác của chung chứ không phải chuột bạch của riêng.”

Bác sĩ vì những lời này cả buổi cũng không mở miệng, nhìn thấy ánh mắt Khâu Duyệt vẫn lạnh như thế, “Sau giải phẫu nếu không tiếp nhận trị liệu toàn vẹn sẽ khiến cậu chết sớm hơn thôi.”

Khâu Duyệt nở nụ cười, bác sĩ dù lạnh nhạt đến đâu cũng vẫn là bác sĩ, tình huống thế nào cũng bỏ không được thói quen nghề nghiệp thường ngày, “Anh nói rất đúng, nên tôi mới cực kỳ phối hợp tốt với anh đó thôi.” Cậu giơ lên chiếc ly đã cạn, “Anh biết rõ cái này khó uống tới cỡ nào, vì cung cấp số liệu cho anh, tôi mỗi ngày phải chịu đựng, như vậy còn chưa đủ á?”

Khâu Duyệt là một tên hiểu được quy tắc linh hoạt, sau khi lạnh lùng cảnh cáo bác sĩ, cậu cũng không tiếc cho anh ta một chút ngon ngọt.

Bác sĩ lấy ly trên tay cậu, xoay người đến trước màn hình một thiết bị khác đằng trước, “Muốn phối hợp thì nhớ kỹ lời tôi dặn, không được tiếp tục uống rượu.”

“Được rồi.” Khâu Duyệt thỏa hiệp, “Chỉ là đêm nay rất khoái chí, anh biết rõ tôi lâu rồi chưa từng sung sướng đến vậy.” Trong lời Khâu Duyệt có sự thảng thốt mờ ảo, cậu gật đầu cười, “Y hệt như suy tính của tôi, một chút cũng không khác.”

Bác sĩ không phản ứng gì, anh ta theo dõi thời gian, gỡ xuống thiết bị đo lường trên cổ tay Khâu Duyệt, nhập số liệu vào máy tính.

“Kết quả không tồi, trên người hay mặt còn chỗ nào đau không?”

Khâu Duyệt hơi mỉm cười, cậu vuốt tràng hạt màu đen trên tay.

“Không có, tất cả đều rất tốt.”

Ba năm trước đây, Khâu Duyệt cũng từng nói như thế, khi bạn thân thưở bé chung cô nhi viện từ nước ngoài trở về hỏi cậu, “Những năm qua cậu thế nào?”

Khi đó quan hệ của Khâu Duyệt và Vương Dật Minh vẫn còn rất tốt, vì vậy cậu ngẩng mặt, bưng lấy tác cà phê vương hơi nóng nhẹ nói: “Mọi chuyện đều tốt.”

Khi đó trong lòng Khâu Duyệt, thời gian cậu đã trải qua là thời gian tươi đẹp nhất trên đời này.

Có công việc ổn định, có người yêu săn sóc, còn có căn nhà nhỏ tinh tươm, mỗi ngày khi đi làm cùng người nọ ra ngoài, lúc tan tầm sớm ra chợ mua thức ăn, sau đó trong nhà mày mò làm cả bàn đồ ăn, chờ người yêu tan sở hai cùng ngồi một chỗ bên chiếc bàn tròn gắp nhau rau thịt, cơm nước xong xuôi còn có thể ngâm một bình trà nóng, cùng trên ghế sa lon xem tin tức, hay cùng vào phòng làm việc xử lý chuyện làm ăn, đưa lấy một tách cà phê, lúc mệt mỏi lại nhìn người còn lại, rồi lại cùng cười, một ngày mỏi mệt cũng không có, những điều này đối với Khâu Duyệt là thời gian tốt đẹp nhất mà cậu từng nghĩ đến.

Vương Dật Minh cho cậu, cậu cũng giao tất cả của mình cho Vương Dật Minh.

Những năm hai người bên nhau thật sự rất tốt, tốt đến mức Khâu Duyệt đã nghĩ, chỉ cần cậu có thể cùng Vương Dật Minh bên nhau trọn đời, cho dù đổi lại cậu lại làm cô nhi mấy đời cũng sẽ bằng lòng. Đối với Khâu Duyệt, vài năm nọ sự hiện diện của Vương Dật Minh đã bù đắp được khát vọng tình thương của cha mẹ ruột suốt hơn hai mươi năm, cậu nhận được từ Vương Dật Minh sự dịu dàng chưa bao giờ có. Dù anh em cùng nhau lớn lên không thể nào đồng ý sự kết hợp của cậu và Vương Dật Minh, cậu thà cùng người đó cắt đứt quan hệ cũng không muốn rời bỏ Vương Dật Minh.

Giống như một kẻ ngâm mình trong hủ mật, cho rằng mật ngọt cứ mãi không dứt, một phút giây đều không muốn sẽ có một ngày mất đi.

Khâu Duyệt gặp Vương Dật Minh lúc mười sáu tuổi, công ty Vương Dật Minh tài trợ cậu học xong đại học, cậu cho rằng Vương Dật Minh là ân nhân của mình, mười tám tuổi, chuyển vào biệt thự của Vương Dật Minh, cậu khát vọng làm thân nhân của gã, hai mươi mốt tuổi, cậu và Vương Dật Minh ngủ trên cùng một chiếc giường, Vương Dật Minh cho cậu cuộc sống chưa từng nghĩ tới, ấm áp, ngọt ngào, mặn nồng, không gì không được, hễ cần là có, cậu cho rằng có thể kéo dài cả đời.

Nhưng cổ tích cuối cùng sẽ chấm dứt, giấc mơ cũng có ngày phải tỉnh lại, huống chi Khâu Duyệt đến giờ đâu có sống qua cuộc đời trong cổ tích.

Năm hai mươi hai tuổi năm ấy, tất cả những gì thuộc về Khâu Duyệt đã chấm dứt.

Điện thoại Khâu Duyệt vang lên, cậu mở to mắt. Bác sĩ thấy cậu tỉnh lại, gỡ ra thiết bị ngủ trên trán, “Cậu quên cài chế độ im lặng rồi.”

“Ừ.” Khâu Duyệt lên tiếng, ngồi dậy khỏi ghế nằm, cậu rất ít khi có lúc ngủ sâu, dù điện thoại không vang cũng không ngủ được mấy, Khâu Duyệt tiếp điện thoại hỏi, “Tiểu Bân, chuyện gì?”

“Anh cả, chuyện anh muốn em tra đã ra rồi.”

Khâu Duyệt chào hỏi với bác sĩ, ra khỏi phòng điều trị, “Tra được anh ta ở đâu?”

“Nhà họ Vương thật sự rất dữ dội, anh Tưởng sau khi bị bắt không còn để lại chút manh mối nào, em phí hết công sức cả buổi mới tìm được chút dấu vết còn lại.”

“Anh ta ở đâu?”

“Ngục giam Phòng Sơn.”

Khâu Duyệt nhíu chặt mày, “Cậu chắc chắn?”

Đầu dây bên kia truyền tới giọng một người đàn ông réo lên không hài lòng: “Anh cả, em lúc nào xạo với anh, anh phải tin em chứ, anh Tưởng thật sự bị bọn họ bắt nhốt vào.”

“Tôi biết rồi,” Khâu Duyệt đè thấp giọng, “Nghĩ cách điều tra rõ tình hình hiện tại của Tưởng Dực, đừng bứt dây động rừng.”

“Anh cả yên tâm đi, chuyện anh giao em nhất định làm tốt.”

Khâu Duyệt “ừ” một tiếng, “Nhân tiện nói với Phương Phương, cô ta có thể tiến hành theo kế hoạch rồi.”

“Rõ!” Đầu điện thoại bên kia mang theo một niềm hưng phấn, “Đúng rồi anh cả, em suýt quên, anh Minh trước đó bảo em nhắn lại, nói chuyện kia cũng có tiến triển, có điều trong điện thoại nói không rõ ràng lắm, anh tốt nhất nên tìm thời gian gặp ảnh.”

“Được rồi, tôi sẽ sắp xếp.”

“Được rồi, anh cả, em nói hết rồi.”

Khâu Duyệt cúp điện thoại, trở về phòng ngủ của mình, bật máy tính, nhanh chóng nhập vào vài từ khóa “Tưởng Dực” “gián điệp thương nghiệp”…, ba năm trước tin tức của Tưởng Dực đã từng vang dội một thời, kết quả tìm kiếm sau đó, giữa lông mày Khâu Duyệt khẽ động. Quả nhiên, tin tức trên diện rộng đã bị mất toàn bộ, đối với vụ án lừa đảo kinh doanh ba năm trước Hải Thành vô cùng khiếp sợ chỉ còn mấy câu giới thiệu ngắn ngủn, cả người Khâu Duyệt dựa vào ghế bành, cậu đã từng nghĩ chuyện này không khỏi liên quan đến nhà họ Vương, nhưng vẫn luôn cho rằng nhà họ Vương chỉ là đồng lõa, thế nhưng bọn họ lại bỏ sức lực lớn như vậy để đổi họ tên Tưởng Dực rồi tống giam, từ điểm đó mà xét, chuyện căn bản không hề đơn giản như cậu nghĩ.

Ba năm trước, Tưởng Dực vì tội lừa đảo doanh nghiệp bị đưa đi điều tra, bởi vì quan hệ của Tưởng Dực với cậu, cậu cũng bị nhà họ Vương cắt chức tạm thời để quan sát, Vương Dật Minh nhốt cậu tại biệt thự của cả hai, cậu hoang mang lo sợ không biết nên phản ứng thế nào, thậm chí tư liệu điều tra giúp Tưởng Dực rửa sạch tội danh còn chưa kịp mang theo, lại trùng hợp lúc đó, cậu đã biết được quan hệ của Vương Dật Minh và Ngô Lâm, vốn đã dứt lòng, chỉ có ý định giúp Tưởng Dực xong sẽ rời đi, ai ngờ bản án của Tưởng Dực còn chưa xử, biệt thự đã dấy lên một trận hỏa hoạn, thiêu hủy tất cả.

Khâu Duyệt biết rõ, đây không phải là ngoài ý muốn.

Trước khi đám cháy phát ra, cậu đã bị người ta tiêm thuốc, nếu không phải thể chất cậu có điều khác người, cậu có lẽ thật sự không hề hay biết mà chết trong biển lửa, thế nhưng cậu lại tỉnh lại nửa chừng, lúc lửa đốt đến phòng ngủ, cậu bị khói khiến sặc tỉnh, khi đó tay chân cậu đã bị trói chặt, thuốc còn chưa hết tác dụng, cậu không cách nào giãy giụa, chỉ có thể cố lết đến cửa phòng tắm, trên người bị lửa hun cháy, da đã tản ra mùi khét, mặt cậu đau đến tận tim, dây thừng trên tay đã bị lửa đốt cháy, nhưng tác dụng thuốc khiến cậu không còn sức để đứng dậy, lửa đốt đến tóc của cậu, cậu biết rõ mình hẳn sẽ chết chắc rồi, thế nhưng khi đó cậu thật không cam lòng, cậu căm thù, sự căm thù khoét sâu tận tim và xương tủy, cậu thậm chí cảm thấy trái tim mình hẳn đã bị lửa đốt cạn, lúc trước có bao nhiêu luyến tiếc, lúc sau lại càng hận bấy nhiêu, cậu không muốn chết, càng không muốn những người giết cậu còn sống, không biết cậu tìm được sức mạnh từ nơi nao, rốt cuộc mở được cửa phòng tắm, mở được vòi nước, tìm được một đường sống.

Cổ họng của cậu, mặt của cậu, thân thể của cậu đều vì trận lửa nọ mà hủy cả, nếu không phải gặp được đám người bác sĩ, Khâu Duyệt thật sự trở thành một đống than đen, trên đời này cuối cùng sẽ không ai nhớ tới mình. Suốt ba năm cậu ngụp lặn trong đau khổ sống không bằng chết, bây giờ, một Khâu Duyệt khác cuối cùng cũng có thể hoàn chỉnh đứng trước giương, mà động lực duy nhất khiến cậu sống sót là báo thù.

Nhắn gửi