Ở trong lãnh cung đợi suốt một ngày, bản thân ta cũng hơi yếu, buổi tối vì xem ánh trăng lại bị gió lạnh thổi, ngày hôm sau bị ngã bệnh, đầu cháng váng, ho khan không nhịn được.

Hai tiểu cung nữ đều lo lắng, ta theo cuốn dược thư mà Tư Đồ đưa cho tự mình viết phươn gthuốc để cho vị tiểu cung nữ trên mặt không có nốt ruồi đi lấy, mà tiểu cô nương có nốt ruồi đỏ —— tên là Hồng Liên —— ta để cho Hồng Liên ở cùng ta, thanh âm Hồng Liên nghe rất êm tai, ta liền bảo nàng ta ca hát cho ta nghe.

Từ nhỏ Hồng Liên đã tiến cung, không biết ca khúc nào, chỉ có thể hát cái loại đồng dao rất đơn giản mà thôi, ta nghe cũng cảm thấy an nhàn.

Hồng Liên nói, bài hát này là do bà ngoại dạy nàng hát, nàng rất nhớ bà ngoại nàng, ta nói nếu nàng đến tuổi là có thể ra khỏi cung đi tìm bà ngoại nhưng Hồng Liên ảm đạm nói, bà ngoại nàng đã mất rồi, là chuyện của mấy tháng trước, khi đó nàng muốn ra khỏi cung nhưng bởi vì đắc tội với người trong nội phủ mà không thể đi ra ngoài, ngay cả tự mình nhìn mặt bà ngoại lần cuối cũng không được.

Ta an ủi nàng vài câu, cũng không biết nên nói cái gì, trên thế giới này, đại khái mỗi người đều có những chuyện khổ sở riêng.

Hồng Liên nói: “Nương nương, người chưa từng khổ sở sao?”

Ta nói: “Vì sao hỏi như vậy?”

Hồng Liên nói: “Nương nương chưa hề khóc.”

Ta cẩn thận nghĩ nghĩ, nói: “Chuyện này không phải chuyện ta hiểu rõ. hơn nữa khóc cũng không làm được chuyện gì.”

Đại khái là sợ ta sẽ xảy ra chuyện gì, Hồng Liên thừa dịp ta mơ mơ màng màng mà đi ra ngoài một chuyến, sau khi trở về mang theo Bạch Thái y. Mà cung nữ Bích Vân vốn đi lấy thuốc vẫn chưa về. Bạch Thái y thay ta bắt mạch, nói là bị phong hàn, hơn nữa vừa mới uống thuốc nạo thai, thân mình còn suy yếu.

Tự bản thân ta không suy nghĩ đặc biệt gì, tiễn Bạch thái y về, liền nằm ở trên giường chờ Bích Vân về. Một lát sau Bích Vân về, bưng một chén chuốc đen tuyền tới đây, Hồng Liên ngửi thấy vị thuốc kia, chịu không nổi bịt mũi lại nói: “Thuốc này vì sao lại thối như vậy.”

Bích Vân nói: “Vậy sao? Vì sao nô tỳ không ngửi thấy?”

Ta nói: “Đúng là có chút thối, không sao, các ngươi lui ra nghỉ ngơi trước đi, hầu hạ ta lâu như vậy cũng chưa chợp mắt.”

Hai người lui ra, Hồng Liên nhanh chóng lui ra.

Đại để là do Bạch Thái y lắm miệng, không bao lâu Vô Mẫn Quân bỗng nhiên tới đây, khi đó ta đang ngủ, đầu rất đau, không mở được mắt ra, chỉ loáng thoáng cảm giác, biết là Vô Mẫn Quân đang ở bên cạnh.

Hắn ở bên cạnh một lúc lâu, hình như còn có tiếng thở dài, tiếng thở dài kia rất nhẹ, ta không biết là thật hay là ảo giác mơ hồ của mình.

Lại mở to mắt, Vô Mẫn Quân đã muốn rời đi, Hồng Liên cùng Bích Vân cũng đến đây, vui mừng nói với ta: “Hoàng Thượng vừa mới tới, bảo chúng nô tỳ hầu hạ cho tốt.”

Ta nói: “À, hoàng thượng vẫn còn rất có tình nghĩa sao.”

Hồng Liên nhỏ giọng nói: “Hoàng Thượng nói, nếu như nương nương mà chết đi, Đông Nguyên quốc sẽ gây chuyện, hiện tại Tây Ương quốc vừa mới đánh nhau với Năm Văn quốc xong, binh lực suy yếu, binh lính cần nghỉ ngơi, Đông Nguyên tu thân dưỡng sức lâu như vậy, tân đế những năm qua không thể khinh thường.”

Bích Vân thúc nàng một cái, trách cứ nói: “Chuyện này sao có thể nói như vậy? Cũng không sợ bị đánh rút lưỡi nữa!”

Hồng Liên thè lưỡi, không nói gì nữa.

Ta cười cười, nói: “Nếu nói như vậy, Hoàng Thượng là ngay cả Đông Nguyên quốc cũng không xem vừa mắt? Có phải chờ binh lực Tây Ương quốc tu dưỡng tốt sẽ giải quyết tới Đông Nguyên hay không —— đến lúc đó, có phải cũng đem ta giải quyết cùng hay không?”

Bích vân nhanh chóng nói: “Nương nương, trước mắt người cần tĩnh dưỡng cơ thể cho tốt đã, không nên suy nghĩ nhiều quá.”

Ta thâm ý nhìn thoáng qua Hồng Liên, nói: “Không phải ta nghĩ nhiều quá, mà là có người nói nhiều lắm.”

Hồng Liên hoảng sợ, dập đầu nói: “Nương nương, nô tỳ… Nô tỳ không phải cố ý !”

Ta nói: “Chưa nói ngươi cố ý .”

Hồng Liên hơi hơi nhẹ nhàng thở ra, lại cũng không dám lại nói thêm cái gì , hai người hầu hạ ta ăn cơm, sau đó lui ra ngoài, ta ăn cơm xong, cảm thấy tinh thần tốt hơn một chút, liền chịu đựng không khoẻ bước xuống giường, cũng miễn cưỡng có thể đi được, chỉ là có cảm giác đứng không vững.

Nghĩ nghĩ, ta quyết định quay lại giường, thế nhưng dưới chân lại trượt một cái, cả người đều ngã quỵ về phía sau, vốn tưởng rằng sẽ bị đập vào gáy lại có người đỡ được ta, vừa nhìn thấy hóa ra là Vô Mẫn Quân.

Phía sau hắn là thị vệ kia, bản thân thì mặc bộ y phục hàng ngày, dìu ta đi tới giường, nói: “Ngươi nên cẩn thận chút, không cần nạo thai không chết, lại tự mình ngã chết . Đến lúc đó, ta phải ăn nói như thế nào với Đông Nguyên quốc?”

Ta nói: “Ta phúc lớn mệnh lớn, ngã không chết.”

Vô Mẫn Quân cười lạnh một tiếng, nói: “Vậy cũng đúng, xem tinh thần ngươi rất tốt, còn có sức mà tranh luận.”

Ta nói: “Hoàng Thượng tới nơi này làm gì?”

Vô Mẫn Quân nói: “Không có gì, chỉ là nghe nói ngươi nửa chết nửa sống, đến xem mà thôi.”

Ta lười biếng ngồi xuống giường, nói: “Vậy xin đa tạ Hoàng Thượng , nô tì rất tốt, đúng là đang nửa chết nửa sống, nhưng tốt xấu vẫn có một nửa còn sống.”

Vô Mẫn Quân nói: “Thân thể ngươi cường tráng, đó là tự nhiên —— ta còn đang nghĩ tới lúc lập lễ sắc phong, ngươi có thể đến xem.”

Ta nói: “Hoàng Thượng, ngài không phát hiện ra một vấn đề sao?”

“Cái gì?”

“Ngài luôn miệng nói rất chán ghét ta, nhưng vẫn tới tìm ta, giống như đứa trẻ ba tuổi thường xuyên khoe ra chuyện giữa mình và Lưu cô nương, dường như không thấy ta khổ sở thương tâm thì không hài lòng vậy… Hành vi như vậy thật đúng là làm cho người ta cảm thấy bất thường.” Ta nhìn Vô Mẫn Quân, thản nhiên nói.

Vô Mẫn Quân nói: “A, nếu ngươi thật sự nghĩ như vậy, ta chỉ có thể nói, ngươi suy nghĩ quá nhiều. Ta chưa từng có ý muốn nhắc đi nhắc lại để khoe —— bởi vì những gì ta nói đều là sự thật.”

Ta vẫy vẫy tay với Vô Mẫn Quân, nói: “Hoàng Thượng, nô tì khẩn cầu ngài lại đây một chút.”

Vô Mẫn Quân khó hiểu nhíu mày, cuối cùng vẫn đến gần một chút.

Ta dùng tay lắc lắc, dùng cái mũi ngửi, nói: “Trên người Hoàng Thượng thơm quá, dường như là đang che đậy cái gì đó.”

Sắc mặt Vô Mẫn Quân đại biến, nói: “Ngươi đang nói cái gì? !”

Ta thoáng nhìn thấy hắn muốn lui ra phía sau, không chút do dự đứng lên, hai tay bóp cổ hắn, hung hăng dùng thêm lực rồi sau đó bẻ sang bên phải, cổ Vô Mẫn Quân vang lên một tiếng rắc rắc rồi sau đó hai mắt hắn trợn lên, run rẩy một chút, sau đó chết đi.

Sắc mặt thị vệ phía sau hắn đại biến, cũng đi lên nghênh chiến, nhưng mà lại chạy ra phía ngoài cửa, ta cười lạnh một tiếng, từ trong tay áo lấy ra hai cây ngân châm bắn thẳng tắp về phía hắn.

Đã sớm nói qua ta bắn vô cùng chính xác, hai cây ngân châm kia giống như có mắt bắn đúng vào hai đại huyệt vị của hắn, thị vệ kia liền không thể nhúc nhích.

Thị vệ kia nói: “Ngươi… Ngươi dám mưu sát Hoàng Thượng! ! !”

Ta cười cười, đá đá thi thể dưới chân, nói: “Mưu sát? Giết một kẻ đã chết —— lại còn là người chết đã mười năm, có thể coi là mưu sát sao? Hử?”

Thị vệ kia lắp bắp nói: “Ngươi, ngươi khẳng định là điên rồi…”

Ta vỗ vỗ mặt của hắn: “Hành động không sai, nhưng sơ hở rất nhiều —— nếu ta đoán không sai, ngươi đại khái là…”

Ta liếc mắt nhìn mặt của hắn, vươn tay kéo lớp mặt nạ bên ngoài xuống, diện mạo của tên thị vệ kia liền thay đổi thành tên sứ giả đã tới Tây Ương, con trai Thái Phó Nam Văn quốc, Lưu Lương.

Thấy ta bóc trần mưu kế của hắn, Lưu Lương cũng không diễn kịch tiếp, cười tủm tỉm nói: “Thật sự là rất phấn khích , hoàng hậu không ngờ có thể đoán được… Không biết hoàng hậu có thể nói cho ta biết người đoán ra như thế nào không?”

Ta nhìn thi thể dưới chân nói: “Nam Văn quốc sở hữu một y thuật cực kỳ trân quý gọi là ‘Dưỡng thi’, chính là có thể đem thi thể dưỡng như người sống vậy, mà người dưỡng thi có thể khống chế thi thể, để cho bọn họ có thể cử động nói chuyện bình thường như người sống, chỉ là người dưỡng thi không thể cách thi thể quá xa, nếu không không khống chế được. Bởi vậy sau khi ta nhận ra Vô Mẫn Quân kỳ thật không phải là là Vô Mẫn Quân, chỉ biết người dưỡng thi chỉ có thể là người luôn đi phía sau hắn, là tên thị vệ vẫn đi theo sau hắn—— Vô Mẫn Quân trời sanh tính đa nghi, bên người hầu như không hề có thị vệ đi cùng, bỗng dưng có thêm một người, ta sao lại cóthể không hoài nghi?”

Lưu Lương nói: “A, không thể tưởng được trên người hoàng hậu xảy ra nhiều chuyện lộn xộn như vậy, còn có thể quan sát tỉ mỉ như vậy.”

Ta nói: “Không phải rất tỉ mỉ.”

Chính là trước kia ta sử dụng thân phận của Vô Mẫn Quân mà sống, hiểu biết đối với hắn tuyệt không hơn hiểu biết chính bản thân mình.

“Về phần người này…” Ta nói, “Có lẽ cũng chính là vị ca ca đã chết mười năm trước của Vô Mẫn Quân? Toàn bộ những chiêu thức mà ca ca Vô Mẫn Quân sử dụng để đối phó Vô Mẫn Quân đều là của sư phó Lưu Thiện của ngươi, mà người duy nhất nắm giữ thuật dưỡng thi chính là cái vị Thường Ngữ Cực kia. Thường Ngữ Cực cũng là người Nam Văn quốc, hai người như vậy là có thể đoán được người khống chế là ngươi. Đại khái có thể rút ra một cái kết luận —— năm đó ca ca Vô Mẫn Quân không biết vì sao lại có liên quan tới Lưu Thiện —— có lẽ là do Lưu Thiện chủ động xuất hiện, chỉ bảo ca ca Vô Mẫn Quân một ít khổ hình, mà sau khi ca ca Vô Mẫn Quân chết đi, Năm Văn quốc các ngươi liền vụng trộm đưa thi thể hắn đi, tiến hành dưỡng thi, mà thi thể này khi trưởng thành cơ hồ giống với Vô Mẫn Quân như đúc.”

Lưu Lương hơi kinh ngạc nhíu mày: “Hoàng hậu thật sự là kiến thức sâu rộng, không ngờ cũng biết cả Thường Ngữ Cực.”

Ta nói: “Quả thật là không có, chỉ là có người từng muốn dùng ‘Thiện cực’ đối phó với ta, khi đó ta chỉ hơi chút biết một ít mà thôi.”

Lưu Lương nói: “A.”

Ta tiếp tục nói: “Vô Mẫn Quân chân chính chỉ e là đang ở tại biên thành tác chiến cùng Nam Văn quốc các ngươi… Hoặc là nói, căn bản là hắn đơn phương ngược đãi Nam Văn quốc các ngươi, dù sao thực lực hai quốc gia chênh lệch, ta cũng không nói thêm cái gì , khụ.”

Sắc mặt Lưu Lương khẽ biến, lại vẫn chống đỡ tươi cười: “Xin mời hoàng hậu tiếp tục nói đi.”

“Tóm lại, các ngươi cùng lúc tấn công Tây Ương để cho Vô Mẫn Quân rời đi, về mặt khác thì lại hành động trong cung, dùng một Vô Mẫn Quân giả.”

Lưu Lương nói: “Như vậy, hoàng hậu người vì sao mà mà có thể nhìn ra được Vô Mẫn Quân này không phải là Vô Mẫn Quân?”

Ta nói: “Nguyên nhân rất nhiều, quả thực đếm không hết.”

Hai trăm ngày ta hoán đổi với Vô Mẫn Quân, có phải là hắn hay không ta rất khó để không biết!

Giống như Vô Mẫn Quân kia nói với ta “Á nhi nói cho ta biết, ngươi từng đá nàng xuống ao, cũng từng đào bẫy dụ nàng rơi xuống, có phải hay không?”, ta cũng không muốn nói gì, những chuyện nhược trí như vậy đương nhiên chỉ có Vô Mẫn Quân tự mình làm. Nếu hắn thật sự muốn phế ta, căn bản không cần đề cập đến những chuyện như vậy, cứ theo tính cách của hắn, trực tiếp làm là xong.

Nhưng mà ta không thể nói như vậy với Lưu Lương, liền tùy ý nói: “Thi thể dù sao cũng là thi thể, cho dù có giống với người, trên người vẫn sẽ có một mùi thối khó ngửi của thi thể, ngươi giúp hắn dùng một lượng lớn hương thơm, thế nhưng Tây Hoàng ghét nhất dùng hương.”

Tuy rằng, kỳ thật, từ sau lần nước an thần đó, tất nhiên hắn không thể chán ghét …

Lưu Lương hơi kinh ngạc nói: “Hóa ra là chi tiết như vậy… Như vậy, ngay từ đầu hoàng hậu đã biết?”

Ta nói: “Phải.”

Sau đó ta có chút ngượng ngùng nói: “Cho nên kỳ thật ngươi không cần bội phục ta, những suy đoán của ta đều là lấy ‘Hoàng Thượng không phải Hoàng Thượng’ làm cơ sở . Lần đó ta dùng ngọc trâm đâm hắn, phát hiện sau khi mặt hắn đi đâm lại không hề chảy máu, chỉ có người chết máu mới ngừng lưu động . Cho nên ta xác định được.”

Lưu Lương nói: “Mặc dù như vậy, tại hạ cũng vẫn là bội phục vạn phần.”

Ta nói: “Cám ơn ngươi.”

Rồi sau đó vươn tay, không chút do dự đánh ngất hắn.

Ta đem “Vô Mẫn Quân” cùng Lưu Lương đặt cạnh nhau ở dưới gầm giường, chỉ trong chốc lát, Thẩm Thái Sư vội vội vàng vàng chạy tới, thở phì phò nói với ta: “Hoàng hậu nương nương, việc lớn không tốt! Vị Hoàng Thượng kia căn bản là giả !”

Ta ra vẻ kinh ngạc nói: “Thật vậy chăng? Hắn vừa nãy còn ở đây, cuối cùng không biết vì sao mà chạy thoát ra ngoài cửa sổ.”

Thẩm Thái Sư thở hồng hộc nói: “Đúng vậy! Chiến sự Biên thành cũng chưa kết thúc đâu! Hoàng Thượng người, Hoàng Thượng người…”

Ta nói: “Hoàng Thượng làm sao?”

Thẩm Thái Sư nói: “Hoàng Thượng đã qua đời!”

2 responses »

  1. Nga ngo says:

    Ok, what? tập hai

Leave a comment