Edit: Hân

Lúc này, cửa rạp hát đã đóng lại, những người khách đều tụ tập ở đây, ánh mắt đều tập trung ở vào trên người tiểu cô nương thanh nhã trước mặt. Nhưng hiện tại điều hấp dẫn bọn họ không phải là vẻ bề ngoài xuất chúng của tiểu cô nương mà là vẻ mặt thong dong bình tĩnh, tao nhã bình thản của nàng.

Nàng như vậy thật đúng là làm cho trong lòng người ta nhịn không được mà nảy sinh thiện cảm.

A Hạnh mỉm cười, nhìn về phía mọi người, chậm rãi nói:” Chư vị không cần gấp gáp, A Hạnh nhất định sẽ đưa ra chứng cứ chính xác để mọi người tâm phục khẩu phục.”

Nàng chậm rãi đi đến bên người người trẻ tuổi, ánh mắt ở trên người hắn nhẹ nhàng quét một vòng, sau đó theo dõi ánh mắt hắn, lạnh lùng nói:

” Ngươi nói ngươi không phải người phóng xà, vậy vì sao ngươi chạy? Hiện tại toàn bộ mọi người đều kiên nhẫn chờ quan sai lại đây, một lòng muốn bắt được người phóng xà,vì sao chỉ có ngươi muốn chạy trốn? Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì ngươi chính là người phóng xà ! Bởi vì ngươi chột dạ! Bởi vì ngươi không dám đối mặt với quan sai!”

Người trẻ tuổi bị lời nói “bởi vì” của nàng khiến cho không thở nổi, nhưng hắn làm sao có thể dễ dàng thừa nhận, một khi thừa nhận, chính là ngồi tù!

Người trẻ tuổi miễn cưỡng ổn định cảm xúc, phản bác nói:

” Ta cũng không phải phạm nhân,ta vì sao không thể rời đi? Ta đột nhiên nhớ tới có chuyện quan trọng, nên phải lập tức rời đi! Không được sao? Cô nương chỉ bằng điểm này liền kết luận ta là người thả xà, có phải hay không rất võ đoán? Ta thấy căn bản là ngươi muốn trốn tránh trách nhiệm mà thôi!”

Những người khác cũng đều gật đầu cảm thấy người trẻ tuổi nói có đạo lý, chỉ dựa vào điểm này không thể trở thành chứng cớ.

A Hạnh sớm dự đoán được hắn sẽ phủ nhận, nàng nhìn hắn, nhẹ nhàng cười, rõ ràng là nụ cười tuyệt mỹ lại làm cho người trẻ tuổi có cảm giác lạnh run. Hắn nghe thấy nàng nói:” Ta đương nhiên không chỉ có chứng cớ này.”

A Hạnh xoay người, đi đến bên cạnh độc xà ,Lý Nhuận Phúc lại đem cây gậy có dây tua đỏ cầm trên tay, khống chế độc xà. Không cho nó đi đến chỗ khác. Độc xà có thân mình màu xanh đang quay cuồng, vặn vẹo trên mặt đất, chiếc lưỡi nhỏ dài đỏ tươi liên tục được vươn ra, phát ra thanh âm phì phì, phi thường đáng sợ.

Lý Nhuận Phúc thấy nữ nhi lại đây, vội vàng đem nàng kéo xa một chút nói:” A Hạnh, cẩn thận,xà này rất nhanh, đứng gần quá coi chừng bị nó cắn!”

Cô nương nhìn chung đều là có chút sợ rắn, A Hạnh lui ra phía sau vài bước, lộ ra biểu tình ghê tởm, sau đó nhìn mọi người nói:

” Mọi người nghe không? Đứng quá gần sẽ bị nó cắn. Một khi đã như vậy, người phóng xà làm sao có thể mang nó vào ? Dĩ nhiên không phải lấy tay mang vào, nói như vậy là tuyệt đối không phải vào bằng cửa lớn của rạp hát!”

Nàng thản nhiên cười, tiếp tục nói:” Cũng không thể là bỏ vào trong quần áo, tiểu nữ nghĩ sẽ không có người ngu xuẩn như vậy.”

Bên kia Ngọc Mai cùng Tĩnh Nhàn đều xì một cái cười ra tiếng, Ngọc Mai nói:” A Hạnh thực nói đùa,làm gì có người nào ngu như vậy, chả lẽ hắn không sợ bị rắn cắn sao?”

A Hạnh cười gật đầu:

” Thật sự là như thế. Cho nên A Hạnh nghĩ người phóng xà phải đem xà giấu vào trong một cái bọc lớn giấu ở trên người mà mang vào! Mà cái bọc lớn này chỉ cần cẩn thận kiểm tra, nhất định sẽ tra ra được có liên quan tới xà hay không!”

Nàng quay đầu lại, chỉ vào người trẻ tuổi:

” Nếu tiểu nữ đoán không sai, cái bọc lớn kia nhất định còn ở trên người hắn, chỉ cần tìm ra cái bọc giấy xà trên người hắn, mọi người sẽ không hoài nghi lời nói của tiểu nữ! Đây là căn cứ chính xác nhất!”

Mọi người nghe đến đó đều đồng loạt nhìn về phía người trẻ tuổi. Đã thấy mặt hắn xám như tro tàn, hai tay gắt gao che ngực, lui về phía sau.

Nhìn vẻ mặt hắn, mọi người không cần tìm trên người hắn cũng đã hiểu được là chuyện gì xảy ra. A Hạnh nhìn Lưu Quý, Lưu Quý hiểu ý, lập tức tiến lên, ở trong lòng người trẻ tuổi lấy ra một bao tải vải thô, người trẻ tuổi tuy rằng phản kháng, nhưng sao đấu lại với Lưu Quý? Nhìn gói to bị bọn họ đoạt đi, hai chân mềm nhũn, buông mình ngồi sụp xuống, trong lòng vạn phần hối hận không nghe lời của Lý Tứ. Lưu Quý đem bao tải đưa cho A Hạnh. A Hạnh tiếp nhận bao tải mở ra cẩn thận xem xét, lại cúi đầu nhìn nhìn, liền nói:

“Bên trong bao tải có một ít cỏ, mọi người xem, trên người xà cũng có loại cỏ giống như vậy. Nhưng ở đây có mùi xà rất đậm, mọi người không tin, có thể kiểm tra. Có thể thấy được, độc xà này quả thật là được đựng trong cái bao tải này mang vào!” Nàng nhìn cái kẻ mặt xám như tro tàn kia, lộ ra nụ cười thắng lợi, nói:” Hiện tại ngươi có còn gì để nói?”

Một số người tiến lên kiểm tra bao tải, sau đó nhìn mọi người tuyên bố:” Quả thật đúng như A Hạnh cô nương nói, người này chính là người phóng xà !”

Một người tiến lên cho người trẻ tuổi một cái tát, còn đá hai chân hắn , miệng mắng:

” Ngươi là vương bát đản (tên khốn nạn), tâm địa thật đen tối, ngươi thiếu chút nữa đã hại chết lão tử! Lão tử đánh chết ngươi!” Nói xong lại là một quyền đấm cước đá, người bên ngoài cũng cùng nhau chỉ trích người trẻ tuổi quá mức ngoan độc.

A hạnh sợ gây chuyện xảy ra tai nạn chết người, vội vàng kêu hộ viện ngăn người đánh kẻ kia kéo ra, mà người khách này rất không cam lòng, chỉ vào người trẻ tuổi mắng to:” Quan sai rất nhanh sẽ đến, ngươi rửa mông chờ ngồi tù đi!”

A Hạnh nghe lời người này nói, trên mặt hiện lên một tia xấu hổ, nàng khẽ hắng giọng, ngượng ngùng nhìn mọi người nói:

” Kỳ thật, lời nói lúc đấy của A Hạnh là nói dối…… Tiểu nữ căn bản chưa có gọi quan sai tới, tiểu nữ sở dĩ nói như vậy chỉ là để cho người phóng xà chột dạ, lộ ra dấu vết mà thôi……”

Nàng sớm đã nghĩ tới sơ hở này, nhưng rạp hát có nhiều người như vậy, không thể đi tra soát từng người, cho nên nàng mới nghĩ ra phương pháp dẫn xà xuất động này, để dẫn dụ hắn ta xuất hiện.

Lúc này mọi người đã biết chuyện độc xà không có quan hệ tới rạp hát, hơn nữa lúc trước khi chân tướng được rõ ràng đã mắng A Hạnh không ít, đều âm thầm hối hận, sao có thể so đo với nàng chuyện này, một ít người khách vì khâm phục nàng thậm chí còn giúp nàng giải vây nói:

“Sự cơ trí của cô nương thật sự là làm cho tại hạ bội phục, đây chẳng qua là mưu kế của cô nương, chúng ta cũng không để ý!” Mọi người đều gật đầu nói phải.

Những con hát đều lộ ra thần sắc hân hoan hưng phấn, vây quanh A Hạnh, ngươi một lời ta một câu khen nàng, cho dù từng đối với nàng có ý kiến gì, lúc này cũng biến mất vô tung vô ảnh, hoàn hoàn toàn toàn tự nguyện tin phục đối với nàng.

A Hạnh cùng mọi người nói vài câu, sau đó liền sắp xếp để mọi người tản ra, đi đến trước mặt người thả xà, cúi đầu nhìn hắn, nói:

” Ta không biết ngươi, cũng không có thù hận với ngươi, ngươi sở dĩ làm như vậy, là vì bị người sai khiến đúng hay không?”

Người trẻ tuổi ngẩng đầu nhìn nàng, trong mắt bắt đầu sinh ra một tia hy vọng:

” Nếu ta nói ra người sai khiến, ngươi có thể hay không buông tha ta, không đem ta giao cho quan phủ.”

A Hạnh lắc đầu nói:

” Không đem ngươi giao cho quan phủ, ta không thể cho những vị khách của ta một sự công bằng được, vì vậy ta không thể cùng ngươi làm giao dịch này. Nhưng cho dù ngươi không nói, ta cũng biết người sai khiến ngươi là ai!” Ở trong Tấn thành, người muốn rạp hát sụp đổ, trừ lão bản rạp hát  Thanh Vân, Trương Thanh Sơn còn có thể có ai? Cũng chỉ có hắn mới có thủ đoạn bỉ ổi này.

Hừ, ngươi một lần lại một lần muốn hại ta, lần này ta cũng muốn hồi đáp ngươi!

Nàng ngồi xuống ở trước mặt hắn, dùng thanh âm chỉ có hắn nghe được nói:

” Nhưng nếu ngươi có thể ở trước mặt đại nhân nói ra ai sai khiến ngươi, ta chẳng những có thể giúp ngươi cầu tình để người ngồi tù ít đi vài năm, hơn nữa trong lúc ngươi ngồi trong tù ta cũng sẽ chiếu cố tốt ngươi, chờ đến lúc ngươi có thể ra ngoài sẽ cho ngươi một trăm lượng bạc để ngươi có tiền vốn buôn bán! Ngươi cẩn thận nghĩ đi!” Nói xong liền đứng lên, nhìn hộ viện bên cạnh nói: “Bây giờ đưa hắn đến quan phủ đi!”

Trong một nhã gian trên lầu, một nam tử mặc một thân quần áo đẹp đẽ quý giá đang ở bên trong, người ngồi bên cạnh người này là một kẻ theo hầu, cả người mặc bộ y phục màu đen toát ra sự lạnh lẽo. Lúc này, kẻ theo hầu quay sang nhìn người nam tử nói:” Không thể tưởng được ở rạp hát nhỏ thế này lại có nữ tử trí tuệ như thế.”

Người nam tử mỉm cười, khí thế bức người: ” Đường quốc chẳng những thú vị, nữ nhân…… tựa hồ càng thú vị!”

4 responses »

  1. thongminh123 says:

    ôi, lại vương gia quý tộc nước láng giềng đến rồi, Phong ca lại có đối thủ lớn roài. Phong ca cố lên. Thanks

  2. Crystal says:

    Ôi! Thêm một soái ca xuất hiện!!! Chắc đây sẽ là tình địch của anh Phong đây!!!

  3. songtu26590 says:

    oài,lại có nhân vật lợi hại xuất hiện rùi ah
    thanks nàng

Leave a comment