Edit: Hân

Tỷ muội A hạnh từ trong viện đi ra.

A hạnh đỡ tỷ tỷ đi chậm rãi trên đường. Hai mắt Lý Ngân nhìn về phía trước trầm mặc không nói, thần sắc phức tạp, thật lâu sau mới dài thở dài một hơi, nói:” A Hạnh, hôm nay Tam nương để cho lão gia vì nàng ta đối mặt chỉ trích phu nhân, làm mất thể diện phu nhân, phu nhân nhất định sẽ không bỏ qua cho nàng ta, đúng hay không?

A Hạnh ở vỗ nhẹ tay tỷ tỷ, dùng ngữ khí ôn hòa trấn an tỷ tỷ nói:” Tỷ tỷ hiện tại quan trọng nhất là bảo trọng thân thể của mình thật tốt, còn cần tiếp tục bảo trì quan hệ tốt với phu nhân, về phần chuyện Tam nương, tỷ tỷ không cần để ý tới.”

Lý Ngân nhẹ nhàng gật gật đầu,lòng còn sợ hãi,” Lúc cuối bộ dáng phu nhân nhìn Tam nương thực đáng sợ, tuy rằng ánh mắt này không phải vì tỷ, nhưng vẫn làm cho tỷ sợ. Tỷ không rõ, vì sao Tam nương nhất định phải làm như vậy, thỉnh an với cả không thỉnh an, khác biệt lớn như vậy sao? Tội gì vì việc nhỏ đắc tội phu nhân.”

A Hạnh nhẹ nhàng lắc đầu:” Nàng ta là vì chuyện lần trước bị đánh ghi hận phu nhân, nay nàng ta được sủng ái, dĩ nhiên có khẩu khí này. Hồ lão gia hứa với nàng ta không cần thỉnh an phu nhân, đây là đã tát phu nhân một cái  trước mặt nàng ta Tam nương dĩ nhiên sẽ cảm thấy sung sướng!”

” Nhưng nàng ta không nên vì sự sung sướng nhất thời này mà trả giá lớn, chúng ta chung quy đều là thiếp, có tư cách gì đấu cùng phu nhân? Nàng ta hình như không ý thức được chuyện này.”

A Hạnh lại suy nghĩ, Tam nương không phải không ý thức được điểm này, chỉ bởi vì nàng ta nghĩ dựa vào lợi thế đứa con lại có lão gia mạnh mẽ đứng sau lưng, mới không đem phu nhân để vào mắt. Sẽ có một ngày nàng ta hiểu được sự sủng ái lão gia không đáng tin cỡ nào, mà đứa bé…… Hy vọng nó có thể bình an sinh ra đi……

A Hạnh không muốn để cho Lý Ngân vì chuyện này mà phiền muộn, phụ nữ có thai nên vui vẻ như vậy mới tốt cho thai nhi! Vì thế nàng lộ ra một khuôn mặt tươi cười, lôi kéo tay tỷ tỷ, vui vẻ nói:” Tỷ tỷ, chúng ta không cần nói chuyện không vui này! Hiện tại là thời điểm xuân về hoa nở, muội cùng tỷ đến hoa viên tán gẫu giải sầu được không?”

Sự vui vẻ của muội muội rất nhanh cuốn hút Lý Ngân, nàng mỉm cười, vẻ lo lắng ở trên mặt trong nháy mắt biến mất không thấy,” Cũng đã muội lâu không có tới, hôm nay nhất định phải nói chuyện lâu mới được!”

Hôm đó, A Hạnh ngồi với Lý Ngân thật lâu, nàng cùng Lý Ngân đi tản bộ ở hoa viên, cùng tỷ ăn cơm trưa, buổi chiều lại cùng tỷ ngồi ở trong viện phơi nắng, đây đều là những chuyện kiếp trước nàng chưa từng làm.

Ngày hôm sau là ngày khai trương của rạp hát. Vì vậy A Hạnh đã sớm sang rạp hát. Vừa đi tới nơi, A Hạnh nhìn thấy một bức tranh vẽ rất lớn treo ở ngay ngoài cửa rạp hát. Trên tranh vẽ có dòng chữ to như phượng múa rồng bay– Lưu tiểu bảo truyền kỳ.

Mấy người nói thầm:” Lưu tiểu bảo truyền kỳ? Là vở diễn mới sao? Ai chủ xướng?”

” Phương Mặc Trúc đã đến Thanh Vân, có lẽ là Mai Hương Hoa chủ xướng.”

” Mai Hương Hoa? Không có ý nghĩa, xem Phương Mặc Trúc hay hơn nhiều! Phương Mặc Trúc này so với nữ nhân còn đẹp hơn! Vừa thấy hắn hát hí khúc, ta liền hận không thể đưa hắn…… Ha ha……”

Mấy người ngầm hiểu, nhìn nhau cười to. Sau đó liền cùng nhau vào rạp hát Thanh Vân .

Bọn họ đi vào không bao lâu, nghe thấy bên kia cũng chậm chậm náo nhiệt dần lên, từng đoàn người lục tục đi vào rạp hát, bởi vì không có xe ngựa lui tới cho nên người người chen lấn đi vào.

Trong đại sảnh rạp hát , khách đang từ từ ngồi vào chỗ ngồi. Khách đều là người bình dân, rất nhiều người đều nghe bằng hữu tuyên truyền, coi diễn mà giá thì rẻ. Bọn họ ngồi ở chỗ ngồi tốt nhất hết nhìn đông tới nhìn tây, rồi lại nghiêng đầu ghé tai.

Diễn viên ở hậu trường đều chuẩn bị xong. Lần này không giống lần trước, khách đến rất nhiều, cho nên tâm tình mọi người đều có chút khẩn trương. Lão bản Lăng Tử Phong ở phía sau đài không ngừng vì mọi người cổ vũ.

Mà một lão bản khác là A Hạnh cùng phụ thân, Quách Thắng, ngồi ở nhã gian nhàn nhã uống trà, chờ trò hay bắt đầu.

Lý Nhuận Phúc tò mò đánh giá nhã gian. Vẻ mặt cảm thán nói:” Ở đây thật xinh đẹp!”

Quách Thắng là người ở chợ, nghe vậy nhẹ nhàng cười nói:” Nơi này hẳn là nhã gian riêng, chắc là không ít bạc!”

Lý Nhuận Phúc nghe nói tốn không ít bạc có chút luyến tiếc, khẩn trương hỏi nữ nhi:” A Hạnh, ở nơi này tốn bao nhiêu bạc vậy.”

A Hạnh vội vàng trấn an phụ thân:” Không cần bạc, hôm nay Lăng lão bản mời chúng ta xem diễn, một lạc bạc cũng không thu!” Dưới đài tuy rằng không khác so với đây, nhưng trên lầu nhã gian đều không có người, trừ mọi người thì một người khách cũng không có. Lần này diễn thử nhằm vào bình dân, cho nên gian này dành cho nhà giàu, bọn họ còn chưa biết tới nơi này.

Lý Nhuận Phúc thế này mới yên lòng, ông nhìn sân khấu kịch phía dưới , cảm khái nói:” Cha lần đầu đến xem diễn, trước kia nghe người ta nói xem diễn rất đắt tiền!”

Quách Thắng uống một ngụm trà, tiếp lời nói:” Đúng là rất đắt tiền, một buổi tối mất mấy lượng bạc!”

A Hạnh cười nói:” Nơi này không cần, như vị trí ở phía trước chỉ có 25 quan tiền! Thực rất rẻ!”

Đôi mắt Quách Thắng sáng lên:” Rẻ vậy sao? Từ đây về sau huynh có thể thường xuyên đến xem diễn, buổi tối không có chuyện gì làm, quá nhàm chán!”

A Hạnh nở nụ cười, nếu mỗi người đều nghĩ giống như Quách Thắng vậy, rạp hát bọn họ có thể không nổ tung sao?

Đang nói, trò hay bắt đầu.” Đông” một tiếng vang lên, màn che trên đài chậm rãi được kéo ra. Khán giả dưới đài dần dần im lặng, đem lực chú ý đặt ở trên đài.

Lý Nhuận Phúc và mọi người trên lầu cũng ngồi xuống trước lan can, tập trung tinh thần nhìn vũ đài. Lúc này Lăng Tử Phong cũng tiến vào nhã gian ngồi ở bên cạnh A Hạnh.

Đầu tiên lên sân khấu là Lưu Tiểu Bảo mặc áo ngắn màu đen, lưng hùm vai gấu, cao lớn uy mãnh, vẻ mặt chính khí,mặt mày rạng rỡ liền làm cho người ta có thiện cảm.

Lúc đầu Lưu Tiểu Bảo giúp hàng xóm bắt đạo tặc, quyền đấm cước đá, vài cái liền đem đạo tặc quy phục. Uy phong lẫm liệt, thân thủ lưu loát, khí thế dũng mãnh chiếm được từng đợt âm thanh ủng hộ của người xem, cảm xúc người xem lập tức liền nhập vào vở kịch.

Lăng Tử Phong khen:”Quyền cước công phu của Lâm Hải thực rất tốt, không phụ từ nhỏ khổ công. Hôm nay có thể phát huy sở trường, toàn dựa vào diệu kế của A Hạnh cô nương!”

Quách Thắng nghe Lăng lão bản nói như thế, kinh ngạc nói:” Chuyện này cùng A Hạnh có quan hệ sao?”

Lăng Tử Phong cười nói:” Quách huynh còn không biết sao? Kịch này từ A Hạnh cô nương mà ra!”

Lý Nhuận Phúc sớm biết A Hạnh giúp đỡ rạp hát,cho nên nghe Lăng lão bản nói xong, một chút cũng không ngạc nhiên, nhưng Quách Thắng lại cả kinh trợn mắt há hốc mồm, một hồi lâu nhìn A Hạnh với ánh mắt kinh dị , rồi nhìn sang Lý Nhuận Phúc nói” Lý đại ca, huynh thật có phúc khí, như thế nào lại có nữ nhi thông minh như vậy!”

Lý Nhuận Phúc cười toe toét.

Dưới đài lại có biến hóa, bối cảnh đổi thành chợ, có mấy cái gian hàng nhỏ xung quanh. Sau đó có hung thần ác bá xuất hiện, quần áo hoa lệ, kiêu hoành ương ngạnh, vẻ mặt hung ác, hắn ta mang theo ác nô xuyên qua chợ, nhìn thuận mắt thì lấy, nhìn người nào không vừa mắt liền đánh , nhìn thấy cô nương xinh đẹp liền đùa giỡn. Người xem dưới đài từng trận tiếng mắng,có người kích động thậm chí cầm hạt dưa trong tay ném lên đài.

A hạnh nhìn quan khách kích động cười nhìn Lăng Tử Phong nói:” Hiện tại đã kích động như vậy, tình tiết kế tiếp, bọn họ sẽ không tức giận đến mức xông lên đài chứ!”

Lăng Tử Phong một phen mồ hôi lạnh,” Hẳn là không thể nào……”

Ác bá hoành hành xong, lại có biến đổi, trọng tâm vở kịch bắt đầu.

Trên đài là một căn phòng đơn giản,lúc này một nữ tử như hoa như ngọc từ cửa đi ra. Đúng là thiếu nữ xinh đẹp Xảo Oánh.

Nhìn thấy Xảo Oánh, dưới đài một trận xôn xao, có người thậm chí còn sợ hãi kêu ra tiếng:” Cô nương? Đó chính một cô nương!”

” Thật đẹp quá.”

Nghị luận nho nhỏ dưới đài rơi vào tai Xảo Oánh, nhìn nam nhân bình thường này xoi mói mình, Xảo Oánh chỉ cảm thấy nhục nhã, hận không thể lập tức xuống đài tìm một chỗ trốn đi, trốn tránh khỏi ánh mắt như lửa của mọi người. Nhưng nàng ta nhớ tới lời nói của nữ lão bản. Nghĩ tới 5 năm sau tự do, cắn răng buộc chính mình kiên trì tiếp tục.

Trên lầu A Hạnh từ lúc Xảo Oánh xuất hiện vẫn nhìn chăm chú vào nàng,đem sự ẩn nhẫn cùng kiên cường của nàng ta thu vào trong mắt, trong lòng không khỏi âm thầm bội phục đại tiểu thư này, nếu nàng a có thể buông ra, có lẽ nàng ta có thể ở nơi này tìm được sự vui vẻ. Từ từ sẽ được, có lẽ có một ngày Xảo Oánh sẽ thay đổi ý nghĩ của chính mình.

Tiếp theo đó là ác bá thấy mỹ nương tử, bị dung mạo của nàng làm mê muội, kêu ác nô cường đoạt đem nàng về nhà, đem người nhà mỹ nhân đánh chết. Lưu Tiểu Bảo xuất hiện, gặp chuyện bất bình, vô ý đem ác bá đánh chết.

Dưới đài người xem một mảnh trầm trồ khen ngợi, thanh âm “Rất đáng chết” không dứt bên tai.

Tình tiết liên tục phát triển , mỗi một tràng diễn đều tác động tới cảm xúc khán giả, khán giả đem cảm xúc của mình hòa theo diễn biến vở kịch, hoặc mắng to, hoặc trầm trồ khen ngợi, hoặc đồng tình, hoặc tiếc hận. Diễn viên trên đài đã quên chính mình đang diễn trò, dưới đài khán giả cũng quên mình đang xem diễn. Trên đài dưới đài đều lâm vào cảnh sinh ly tử biệt mà lòng cũng thâm trầm bị cuốn theo.

Đối với thời đại này mà nói, đây là một loại hình thức giải trí hoàn toàn mới, nó so với hí khúc đơn giản sáng tỏ hơn, lại có thể lưu hành rộng rãi hơn, có thể đả động vào lòng người, gây cảm xúc làm người xem có cảm giác như hòa làm một cùng người diễn trở thành một phần của vở kịch.

Có thể làm cho mọi người có cảm giác sinh động, sao có thể không thành công?

Trên vũ đài màn che hạ xuống, diễn viên lên đài hướng người xem cảm tạ, A Hạnh ở trên lầu đi đầu vỗ tay, khán giả như ở trong mộng mới tỉnh, vỗ tay như sấm vang lên. Mọi người đứng lên hoan hô quát to, vỗ tay vẫy tay, kích động mà lại nhiệt liệt. Diễn viên lúc trước đều là những người bình thường, chưa từng được nhiều người như vậy ủng hộ cùng vỗ tay? Thấy tình cảnh này, đều thấy khổ tận cam lai, một số người thậm chí bắt đầu dùng tay áo lau lệ.

Trên lầu Lăng Tử Phong cũng lệ nóng quanh tròng mắt, ông vụng trộm xoay người, dùng tay áo lau nước mắt, ổn định lại, mới xoay người nhìn A Hạnh bọn họ nói:” Cho dù là lúc có Phương Mặc Trúc, cũng chưa từng có chuyện này . Rạp hát chúng ta …… Rạp hát chúng ta……” Lăng Tử Phong kích động nói không ra lời.

A Hạnh tiếp lời ông nói, nhẹ nhàng mở miệng:” Rạp hát chúng ta nhất định sẽ phát triển huy hoàng.” Nàng nhìn dưới đài, ánh mắt kiên định, khóe miệng nổi lên một tia mỉm cười tự tin, làm cho người ta không thể không tin lời nàng.

Lăng Tử Phong xuống đài đi đến chỗ khán giả nghe ý kiến, vẻ mặt mọi người đều phi thường kích động, nhất trí tỏ vẻ chưa bao giờ xem qua vở diễn hay như vậy, về sau nhất định sẽ thường xuyên cổ động, còn giới thiệt cho thân bằng bạn tốt. Lăng Tử Phong liên tục cúi đầu, tỏ vẻ cảm tạ.

A hạnh ở trên lầu nhìn khách nhân cùng Lăng lão bản, đột nhiên sinh ra một tia áy náy, mình cũng là lão bản mà thật an nhàn……

Thật lâu sau, những người khách mới chậm rãi rời đi hết. Tâm tình diễn viên phi thường hưng phấn, một ít diễn viên phụ, thậm chí còn ở trên đài kích động che mặt khóc. Đoàn người an ủi cùng chúc mừng, ai cũng không chú ý diễn viên nữ duy nhất Xảo Oánh lén lút rời khỏi vũ đài.

Chỉ trừ bỏ A Hạnh. Nàng nhìn sắc mặt dị thường của Xảo Oánh rời khỏi vũ đài, liền từ trên lầu xuống, đi theo sau nàng. Dung Tranh vẫn cùng mọi người đứng một chỗ, thấy A Hạnh một mình rời đi, hơi chần chừ, cũng đi theo nàng.

3 responses »

  1. Cúc Susi says:

    Quách Thắng là ai vậy?

  2. www26590 says:

    nàng ah, hình như có 1 chi tiết sai ah nha , giao ước của bạn Hạnh và cô nương kia ;à 3 năm mừ
    thía tác hại của việc thức khuya chưa:D ngủ sớm đi cưng 😀

Leave a comment