Edit: Hân

Tuyết tựa hoa mai, hoa mai tựa tuyết, diễm lệ vô cùng

A Hạnh vừa mới đến mai viên liền ngửi thấy mùi hương saylòng  người, mùi thơm ngào ngạt, thấu tận trong tâm. Nàng phóng mắt nhìn chỉ thấy trong Mai viên đều là hoa mai, hồng nhạt, màu đỏ, màu trắng. Hoa mai màu hồng nhạt như hai gò má của cô gái, nhu tình như nước, ngượng ngùng kiều mỵ; hoa mai màu đỏ (diễm nếu đào lý, xán nếu mây tía, huyến lệ không bị cản trở – đoạn này thì bọn mềh bó tay >_<); hoa mai màu trắng như  ngọc mài ngân điêu, băng cơ ngọc cốt, thanh lệ thoát tục, cả cây mai nổi bật màu tuyết trắng cao quí (Làm nổi bật thượng cùng chạc cây thượng oánh oánh tuyết trắng,=.=) nhìn qua trông giống như một bức tranh thủy mặc thật tao nhã, đẹp không sao tả xiết, làm cho người ta gặp sẽ khó quên.

A Hạnh ở dưới những nhánh cây hoa mai, chậm rãi mà đi.

Bầu trời đầy tuyết, hoa mai rơi bay bay, trong không khí quanh quẩn mùi thơm ngào ngạt, một cô gái thanh lệ, da thịt như tuyết, mặt mày như họa, mái tóc dài đen tựa mực theo gió phiêu động, Hồng mai trong tuyết bay lả tả, nhẹ nhàng mà rơi xuống trên vai của nàng, trên người, dừng lại ở ngay thái dương của nàng, ngay chỗ mi tâm , cô gái mỉm cười, vươn ngón tay như ngọc, chậm rãi đem cánh hoa mai xuống, sóng mắt lưu chuyển , sư quyến rũ vô hạn, cảnh tượng này so với cảnh đẹp Mai viên càng thêm động lòng người.

A Hạnh chăm chú thưởng thức cảnh đẹp ở Mai viên không phát giác cách đó không xa, có một đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng yên lặng đánh giá nàng mãi cho đến lúc có một tiếng nói mang theo ngạo khí truyền đến.

” Ngươi làm gì ở trong viện?”

A Hạnh hoảng sợ, không nghĩ tới trong vườn mai này còn có người khác, bất quá nghĩ lại, tuy rằng thời tiết rét lạnh, nhưng mà cảnh sắc ở Mai viên này rất đẹp, người thưởng thức hiểu được vẻ đẹp này sao có thể vì thời tiết rét lạnh mà bỏ qua cảnh đẹp?

A Hạnh theo tiếng nói nhìn lại, chỉ thấy cách đó không xa một  thiếu niên khoảng mười sáu, mười bảy tuổi đang đứng cạnh một cây hông mai bước ra , bởi vì nhánh cây hồng mai mọc sum xuê, cho nên A Hạnh mới không thấy hắn.

Tên thiếu niên kia chậm rãi hướng nàng đi tới, dáng người thon dài, mặc cẩm bào ngọc quan, dây kết anh lạc. Cánh hoa hồng mai bay lả tả, rơi trên người hắn. Hắn bước trên tuyết mà tới, chậm rãi tới, mỗi bước đi lộ ra một loại tự tin cường đại cùng khí phách. Chỉ chốc lát liền đi tới cách A Hạnh khoảng năm bước chân liền đứng lại, ánh mắt gắt gao nhìn nàng.

Hắn tuy rằng tuổi không lớn, nhưng đã thấy qua không ít mĩ nữ, di nương ở tứ phòng của phụ thân rất xinh đẹp, hơn nữa muội muội lại quốc sắc thiên hương, nha hoàn trong viện của hắn,, hoặc kiều mỵ động lòng người, hoặc thanh tú uyển chuyển  hoặc xinh đẹp đáng yêu, nhưng chưa bao giờ có một nữ tử nào như tiểu nha đầu đang ở trước mặt này, rõ ràng là vóc người còn chưa nẩy nở , mặt mày  lại làm cho người ta có một loại cảm giác kinh diễm tuyệt sắc. Mà lúc này, đôi mắt đẹp trong suốt của nàng đang lẳng lặng nhìn hắn, đôi mắt thanh lệ như những bông tuyết trắng, lộ ra ba phần lạnh lùng, thật đẹp, da thịt như tuyết, ăn mặc mỏng manh, nhưng mà so với hoa mai trong tuyết càng thanh lệ thoát tục hơn

Hồ Lăng Hiên nhất thời không khỏi ngây ngốc.

Cùng lúc đó, A Hạnh cũng đang đánh giá đối phương, màu da thiển mạch, mi thanh mục tú, đôi mắt trong trẻo nhưng bên trong lạnh lùng trầm tĩnh, đúng là một thiếu niên thập phần tuấn mỹ !

Chính là hắn nhìn mình với ánh mắt quá vô lễ, A Hạnh không khỏi nhíu mày.

Hồ Lăng Hiên chỉ cảm thấy đối phương một bộ dáng nhíu mày thật xinh đẹp, trong đầu không khỏi tưởng tượng qua sắc đẹp khuynh thành của nàng vài năm nữa. Không biết tiểu nha đầu trong viện nào, hắn nhất định phải hướng mẫu thân đem nàng tới viện của mình!

Nghĩ xong, hắn tiến lên hai bước, hỏi lại một lần:” Ngươi tên là gì? Là nha hoàn ở viện nào?” Trong giọng nói lộ ra một cỗ ngạo khí.

Nhìn cách ăn mặc của nàng, Hồ Lăng Hiên liền cho rằng nàng nhất định phải là nha hoàn ở viện nào đó

A Hạnh không khỏi lui ra phía sau hai bước, nhìn thẳng hắn, thản nhiên trả lời:” Vị công tử này, ta không phải là người của Hồ phủ, ta ở đây chờ người, thuận tiện thưởng mai mà thôi!”

Không phải người của Hồ phủ? Hồ Lăng Hiên có chút thất vọng, bất quá xem cách ăn mặc của nàng hẳn cũng không phải là tiểu thư con nhà giàu, có lẽ thân thích của nha đầu nào đó trong phủ cũng không chừng, đợi hắn điều tra rõ sẽ xin mẫu thân làm chủ đem nàng thu làm thiếp thất .

Hồ Lăng Hiên nghĩ vậy, ánh mắt cũng không nhu hòa một chút, nói:” Nơi này cảnh sắc rất đẹp, ta cũng ở trong này ngắm cảnh, thế nên mới quên mọi việc, bất quá nơi này gió to, ngươi mặc đơn giản như vậy, cẩn thận cảm lạnh!”

Bị hắn nói như vậy, A Hạnh cũng cảm nhận được gió lạnh thổi tới quả thật là có chút lạnh. Nàng ở trong này đã khoảng nửa canh giờ, ngay cả bóng dáng của Tiểu Hoàn cũng không thấy, liền nghĩ đến mình là bị Hồ gia tiểu thư cố ý gây khó dễ, muốn mình ở trong này chịu lạnh mà trúng gió ! Thời đại này, nếu vì lạnh mà bị bệnh, không cẩn thận sẽ nguy hiểm đến tính mạng, mình cùng vị Hồ gia tiểu thư này không cừu không oán, thế nhưng lại có tâm muốn hại  mình, tuổi còn nhỏ như thế mà tâm địa ngoan độc , xem ra là di truyền từ Hồ phu nhân!

A Hạnh đối với Hồ gia càng đề phòng. Nam tử trước mắt này quần áo không tầm thường, khuôn mặt cùng Hồ gia tiểu thư lại có vài phần tương tự, trên người lại lộ ra ngạo khí không khác lắm so với đại tiểu thư của Hồ gia! Xem ra hẳn là công tử của Hồ gia, nơi này chung quanh không có người, mình cùng hắn cô nam quả nữ ở trong này, không biết sẽ phát sinh chuyện gì,tốt nhất vẫn là nên rời đi.

A Hạnh nói:” Cám ơn công tử quan tâm, công tử chậm rãi mà thưởng mai, ta không quấy rầy người.” Nói xong liền xoay người rời khỏi.

Hồ Lăng Hiên khó khăn lắm mới nhìn thấy giai nhân, sao có thể để cho nàng rời đi như vậy,liền vội vàng theo sau, hỏi:” Cô nương đến Hồ phủ là tìm người sao? Tìm ai?”

A Hạnh thấy hắn dây dưa không ngớt, không khỏi có chút phiền chán, bất quá hắn lại theo sát phía sau, cũng không có động tay động chân, xem ra không phải là loại người phóng túng. A Hạnh biết nếu không trả lời hắn, chỉ sợ hắn vẫn sẽ đi theo, liền xoay người nói:” Ta là Lý Hạnh muội muội của tứ di nương Lý Ngân ở Hồ phủ, ta hiện tại đang ở nơi này chờ nha đầu đến tiễn ta ra khỏi phủ. Được rồi, ta tất cả đều nói cho ngươi, ngươi không cần đi theo ta, như vậy sẽ không tốt!” Hy vọng này công tử Hồ phủ hiểu được cái gì gọi là “Lễ”!

Hồ Lăng Hiên nghe thấy nàng là muội muội của tứ di nương , liền giống như bị đẩy vào bồn nước lạnh, trong lòng thật lạnh thật lạnh. Cước bộ nhất thời chậm lại, trơ mắt nhìn nàng đi xa, thấy nàng đi đến hành lang gấp khúc bên kia, đến chỗ khối đá ở hành lanh gấp khúc ngồi lại

Nếu là muội muội của tứ di nương, so thân phận là bề trên của hắn, hắn cùng nàng còn có khả năng sao? Đại Đường rất trọng lễ nghi, cha mẹ tuyệt sẽ không vì hắn mà phạm vào luân thường đạo lý

Rõ ràng một đóa hoa vô cùng xinh đẹp đang ở trước mặt mình, lại chỉ có thể nhìn không thể hái, có lẽ về sau còn phải trơ mắt nhìn người khác hái đi, hắn như thế nào có thể cam tâm?

Hồ Lăng Hiên nhìn một bóng hình xinh đẹp đang ngồi tại hành lang gấp khúc ở phía trước , âm thầm cắn răng, hiện tại hắn còn nhỏ, ở Hồ gia không có thực quyền, qua vài năm, hắn có thực lực, hắn nhất định phải đem đóa hoa này hái về trong viện của mình, ai cũng không ngăn cản được hắn!

Lúc này có một gã thiếu niên sai vặt  ôm một kiện áo choàng chạy đến bên người của hắn ,”Công tử, áo choàng đã đem đến, người nên khoác thêm vào.” Nói xong liền đem áo choàng khoác ở trên người hắn

Hồ Lăng Hiên giơ tay ý bảo hắn dừng tay.

Gã sai vặt nghi hoặc hỏi:” Sao vậy Công tử ?”

Hồ Lăng Hiên kêu gã sai vặt tiến lên, hắn giơ tay chỉ vào A Hạnh ở phía trước nói:” Vĩnh Hoa, thấy nàng ở phía trước không, ngươi hiện tại đem áo choàng đưa cho nàng, sau đó, dùng một chiếc xe ngựa đưa nàng về nhà, ngươi nhất định phải nhớ kỹ địa chỉ của nhà nàng, lại phái người thông báo cho ta tình hình ở nhà nàng, tìm người theo dõi bọn họ, nếu thấy nam tử nào lại gần nàng, hoặc là có người hướng nàng cầu hôn, lập tức báo lại!”

Vĩnh Hoa gật gật đầu,” Đã biết, công tử, nô tài nhất định sẽ làm việc này thỏa đáng!”

3 responses »

  1. lion3012 says:

    Ta nghi lắm mà! Mợ! Tưởng đẹp trai thò ai cũng muốn hái, hứ

  2. Má Dzoi says:

    HLH này bá đạo quóa

  3. Pandamama says:

    Cám ơn bạn! ^^

Leave a comment