Đặc công khí phụ – Chương 14.3

Chương 14.3: Đế tâm khó dò

Edit+Beta: Min

“Tấm lòng của Cung thiếu, Vô Song tâm lĩnh, chính là Vô Song còn có sự trong người, không tiện ở lâu, mong các vị thứ lỗi!”

Nói xong, Âu Dương Tiếu Tâm cười nhẹ, lại hướng Hoàng Phủ Thần Tuyệt gật gật đầu, cuối cùng hung hăng trừng mắt nhìn Dạ Cô Hàn một cái, sau mới lôi tay Xảo Nhi, động tác nhanh nhẹn tiêu sái ra ngoài nhã các.

Nhìn bóng lưng nàng đã đi xa, Hoàng Phủ Thần Tuyệt hí mắt nói nhỏ nói : “Trong trẻo nhưng lạnh lùng bình tĩnh, tùy tính thong dong, tâm tư nhạy bén, lại thông minh hơn người, hảo một cái không giống người thường  Vô Song! Trẫm thật đúng là vô cùng chờ mong lần gặp tiếp theo với hắn a!” Nói xong, bỗng cao giọng phá lên cười.

Cười đến Dạ Cô Hàn mạc danh kỳ diệu, lại cười đến Cung Thiên Mạch âm thầm kinh hãi.

“Diệu ngày kia phải trở về cung rồi, trẫm muốn thiết yến đón gió tẩy trần (bày biện thiết đãi người từ xa đến hoặc về) cho Diệu. Hàn, chuyện này cứ giao cho ngươi đi làm đi.” Hoàng Phủ Thần Tuyệt cười tà nhìn Dạ Cô Hàn, lại nhìn qua Cung Thiên Mạch, xoay mình dời đề tài, trong đôi mắt thâm thúy hiện lên một chút phức tạp tinh quang. “Về phần Mạch, năm ngày sau là hai năm một lần tài tử đại tái, ngươi cùng Tần Thái Phó hảo hảo chuẩn bị một chút, năm nay tài tử đại tái liền để ngươi toàn quyền phụ trách.”

“Dạ, vi thần lĩnh chỉ.” Dạ Cô Hàn cùng Cung Thiên Mạch liếc nhìn nhau, đồng thời gật đầu lĩnh mệnh.

“Đúng rồi, hoàng thượng, ba đạo nan đề kia nay đã có đáp án, chúng ta hẳn nên đi Vô Ưu Cốc một chuyến, thỉnh Thiên Cơ lão nhân xuất cốc trị liệu cho Nhã quý phi?” Trầm ngâm một lát, Dạ Cô Hàn lên tiếng. Hắn không biết Hoàng thượng cùng Mạch có tin lí do mà Vô Song thoái thác hay không, còn riêng hắn thì không mấy tin tưởng.

“Vô Song không phải đã nói sư phụ hắn xuất cốc vân du rồi sao, hiện tại đi Vô Ưu Cốc chẳng phải là một chuyến tay không?” Cung Thiên Mạch liếc Dạ Cô Hàn một cái, tức giận nói.

“Không tìm thấy Thiên Cơ lão nhân, không phải còn một cái Vô Song sao? Sư phụ hắn diệu thủ hồi xuân, sư huynh hắn trò giỏi hơn thầy, nói vậy y thuật của Vô Song cũng sẽ không kém đến nỗi phải chạy mất đi?” Hoàng Phủ Thần Tuyệt dứt lời, đứng dậy đi tới phía trước cửa sổ, gác tay lên thành cửa đứng. Hắn khẽ nhắm hai tròng mắt, che đi những quang mang bí hiểm trong đó.


Bình luận về bài viết này