Đặc công khí phụ – Chương 14.1

Chương 14.1: Đế tâm khó dò

Edit+Beta: Min

“Hảo một cái an năng tồi mi chiết yêu sự quyền quý, sử ngã bất đắc khai tâm nhan! Vô Song công tử quả nhiên tức giận chương!” Hoàng Phủ Thần tuyệt híp lại hai mắt nhìn thẳng vẻ mặt vân đạm phong khinh Âu Dương Tiếu Tâm, vốn đôi mắt đã bí hiểm càng thêm phần thâm thúy cùng phức tạp.“Ha ha, nếu Vô Song không muốn vào triều vì không thích chính sự quấn thân, ta đây cũng không tiện miễn cưỡng ngươi.”

“Không làm quân thần, nhưng chúng ta vẫn là bằng hữu, không phải sao?” Âu Dương Tiếu Tâm nói thực thoải mái bình tĩnh, tuy rằng hiểu được cùng hoàng đế làm bằng hữu cần phải gánh vác rất lớn.

“Đương nhiên.” Hoàng Phủ Thần Tuyệt phác thảo môi cười, mi mắt cụp xuống dấu đi một chút tinh quang. “Vô Song, cái lệnh bài này cho ngươi, cầm nó ngươi về sau có thể tự do xuất nhập hoàng cung.”

Dứt lời, từ bên hông lấy ra một khối lệnh bài ánh vàng rực rỡ, ngoài mặt có khắc một chữ “Ngự”, trước sau đều khắc hình rồng, vừa thấy liền biết là vật của hoàng đế.

“Này. . . . . .” Âu Dương Tiếu Tâm thân thủ tiếp nhận lệnh bài, nhìn khuôn mặt sâu sa khó hiểu của Hoàng Phủ Thần Tuyệt, có chút chần chờ, “Ta muốn là miễn tử kim bài, không phải cái lệnh bài này. . . . . .”

“Ha ha, miễn tử kim bài sao ta có thể tùy thân mang theo?” Hoàng Phủ Thần Tuyệt giương  lên khóe môi, bày ra tươi cười mang theo ba phần tà ác, bảy phần mị hoặc. “Vô Song nếu thật sự  muốn miễn tử kim bài, có thể bằng vào tấm lệnh bài trong tay ngươi tùy thời tiến cung tìm ta.”

“Hoàng thượng, người. . . . . .” Cung Thiên Mạch nhìn nhìn Hoàng Phủ Thần Tuyệt, muốn nói lại thôi. Hôm nay  hoàng thượng rất kỳ quái, cùng với ngày thường có rất nhiều chỗ bất đồng , Hoàng thượng đối với Vô Song tựa hồ có quá độ ham thích, ánh mắt Hoàng thượng nhìn Vô Song cho hắn một loại cảm giác mãnh liệt sáng quắc.

Cái loại ánh mắt này hắn biết, đó là loại  ánh mắt của thợ săn đối đãi với con mồi, ánh mắt bức thiết muốn được đến, mang theo vô tận đoạt lấy cùng xâm lược sắc thái. Ánh mắt như thế làm cho hắn không khỏi  cảm thấy kinh hãi, mất mát, cùng với thản nhiên khủng hoảng.

“Mạch, ngươi muốn nói cái gì?” Hoàng Phủ Thần Tuyệt nghiêng đầu nhìn về phía Cung Thiên Mạch, trong mắt hiện lên hàm xúc không rõ ý tứ. Mạch Tâm tư của Mạch, hắn sao có thể không hiểu, ha ha, xem ra người có hứng thú với Vô Song không chỉ có một mình hắn a.

“Ách, không. . . . . . Không có gì.” Cung Thiên Mạch lắc lắc đầu, thật ra là không biết nên mở miệng như thế nào.

“Vô Song, ngươi sẽ tiến cung a?” Hoàng Phủ Thần Tuyệt vuốt vuốt chén trà trong tay, miễn cưỡng nói một câu chỉ có chính hắn mới hiểu được trong đó hàm chứa bao nhiêu tầng ý tứ.

“Ta sẽ cầm lại thứ gì thuộc về mình.” Âu Dương Tiếu Tâm cân nhắc một chút, thản nhiên cười nói. Đột nhiên nàng cảm thấy mệt chết đi, cùng hoàng đế giao tiếp, nhất ngôn nhất ngữ đều phải cẩn thận, nếu không mắc bẫy lúc nào cũng không biết, đây cũng là chỗ đáng sợ của người có tâm cơ thâm trầm.

Bất quá nàng lại có chút tức giận, Hoàng Phủ Thần Tuyệt chắc chắn là cố ý, một khối miễn tử kim bài mà thôi, tùy tiện sai người đem cho mình không được ư? Vì sao cố tình muốn nàng tự mình tiến cung để lấy? Không phải vạn bất đắc dĩ, nàng cũng không nghĩ tới có quá nhiều dây dưa với hắn. Hắn quá mức nguy hiểm, giao tiếp cùng hắn, một cái sơ sẩy sẽ thi cốt vô tồn.

“Trẫm, tùy thời đợi Vô Song đến.” Ánh mắt sáng quắc của Hoàng Phủ Thần Tuyệt chống lại ánh mắt sáng trong trong suốt của Âu Dương Tiếu Tâm, hai người tầm mắt không tiếng động  giao hội.


Bình luận về bài viết này