Đặc công khí phụ – Chương 4.2

Chương 4.2: Thân phận ti tiện

Edit+Beta: Min

Nha hoàn kia ngẩng đầu thấy Âu Dương Tiếu Tâm ngồi ở đầu giường, đầu tiên là sửng sốt, lập tức đem bát sứ tiểu tâm dực dực đặt ở trên bàn, vẻ mặt kinh hỉ lao tới trước giường nàng. Còn chưa mở miệng, đại khỏa nước mắt đã rơi đầy hai gò má.

“Tiểu thư, người rốt cục cũng tỉnh. . . . . . Ô ô ô, ngươi đã hôn mê suốt ba ngày rồi, nô tỳ thật sự sợ người không tỉnh lại nữa. . . . . . Ô ô ô, tiểu thư, tiểu thư đáng thương của ta. . . . . . Đều do nô tỳ vô dụng, mỗi lần đều không bảo hộ được người, chỉ có thể trơ mắt nhìn người bị đại tiểu thư các nàng khi dễ. . . . . . Ô ô ô. . . . . .”

“Tiểu thư, vết thương sau đầu người có còn đau nữa không? Ô ô. . . . . . Đại tiểu thư các nàng thực quá đáng, mỗi ngày đều lấy việc khi dễ tiểu thư làm thú vui. . . . . . Ô ô ô. . . . . . Tiểu thư thiện lương như vậy, các nàng vì sao lại không thể buông tha tiểu thư. . . . . . Ô ô ô. . . . . .”

“Tiểu nha đầu, đừng khóc, ta đã không có việc gì.” Âu Dương Tiếu Tâm sờ sờ đầu nàng, lại nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt nàng. Nhìn tiểu cô nương không đến mười sáu tuổi trước mắt, khuôn mặt đau lòng cùng tự trách kia khiến nàng thấy ấm áp cùng cảm động. Nguyên lai, trên đời vẫn còn có người quan tâm lo lắng cho nàng. Thầm than một tiếng, nghĩ đến chính mình đối với hết thảy chung quanh đều mờ mịt không biết, không khỏi ôn nhu hỏi, “Tiểu nha đầu, có thể nói cho ta biết nơi này là chỗ nào sao? Còn có, ta là ai? Tại sao phải ở trong này?”

Nghe vậy, nha hoàn kia ngẩng đầu lên, ánh mắt mơ hồ thẳng tắp nhìn Âu Dương Tiếu Tâm, một hồi lâu mới đau lòng vô cùng trả lời: “Tiểu thư, người lại bị bệnh sao? Bất quá không quan hệ, tiểu thư không nhớ rõ, chỉ cần Xảo Nhi nhớ rõ là được.” Hít mũi một cái, lại nói tiếp, “Tiểu thư, nơi này là phủ Thừa Tướng, mà người là Tướng phủ Tứ tiểu thư. Nô tỳ tên Xảo Nhi, từ nhỏ cùng tiểu thư lớn lên, cũng là thiếp thân nha hoàn của tiểu thư.”

“Phủ Thừa Tướng Tứ tiểu thư?” Âu Dương Tiếu Tâm nghe đến đó, hai hàng lông mày nhíu lại. Nhìn lướt qua hoàn cảnh bốn phía, không hiểu nói, “Xảo Nhi, ta cũng là Thừa Tướng phủ tiểu thư, vì sao chỗ ở lại cũ nát không chịu nổi như vậy? Chẳng lẽ Thừa Tướng phủ đã nghèo khó xuống dốc đến bộ dạng này?”

Bị nàng hỏi như vậy, tiểu nha đầu kia không khỏi lệ rơi đầy mặt, đáy lòng tràn đầy đau lòng cùng thương hại, vì cuộc sống hèn mọn của tiểu thư nhà mình từ nhiều năm trước đến nay mà cảm thấy đau lòng cùng bất bình, nhưng lại vô lực đi thay đổi mọi thứ.

“Tiểu thư đừng hỏi nữa, tất cả mọi người trong Tướng phủ đều rất lãnh khốc vô tình. Tướng gia tuy là phụ thân của tiểu thư, nhưng chưa từng một lần quan tâm đến người, tiểu thư lúc còn rất nhỏ đã bị Tướng gia ném vào gian phòng hiện tại, để tiểu thư tự sinh tự diệt.

Mà phu nhân cùng ba vị tiểu thư, lại khắp nơi gây khó xử cho tiểu thư, mỗi lần thấy tiểu thư không vừa mắt một cái liền đánh mắng. Ngay cả toàn bộ hạ nhân trong Tướng phủ, cũng chưa bao giờ đem tiểu thư để vào mắt. Ở phủ Thừa Tướng, người căn bản không có địa vị gì cả, cũng không có ai quan tâm tới sinh tử của tiểu thư. . . . . . Ô ô ô, tiểu thư, chỉ có nô tỳ mới vĩnh viễn cho người là tiểu thư của mình. . . . . .” Nói tới đây, tiểu nha hoàn khóc đến dũ phát thương tâm, khóc thút thít cơ hồ nói không ra lời.

“Vì sao? Các nàng tại sao phải chán ghét ta khi nhục ta như vậy?” Âu Dương Tiếu Tâm trầm mặc trong chốc lát, bỗng nhiên lạnh giọng hỏi.“Chẳng lẽ bởi vì mẹ ta là một tỳ nữ thân phận thấp kém hay sao? Bởi vì nương ta không nên xuất hiện trên giường của Tướng gia?”

“Tiểu thư, đây chỉ là một nguyên nhân trong đó.” Xảo Nhi sụt sịt cái mũi, vẻ mặt đau lòng nhìn Âu Dương Tiếu Tâm, đối với điều muốn nói kế tiếp có chút ngần ngại.

“Có lời gì thì nói đi, Xảo Nhi không cần do dự.” Âu Dương Tiếu Tâm thở dài khinh ngữ nói, rốt cục ý thức được những điều trong mộng hết thảy đều là sự thực. Nguyên lai nàng thật là một cái không được sủng ái Tướng phủ tiểu thư, có lẽ dùng “Không được sủng ái” bốn chữ kia còn chưa đủ để hình dung tình cảnh nàng giờ phút này.

Không được sủng ái ư? Nàng căn bản không bằng cả một hạ nhân đê tiện nhất, cũng không biết nàng làm thế nào mà sống qua được mười bảy năm kia.

“Tiểu thư, các nàng đều cười nhạo người là ngốc tử. . . . . . Ô ô ô. . . . . . Tiểu thư, kỳ thật người một chút cũng không ngốc, người chỉ có trí nhớ không tốt lắm, sẽ thường xuyên quên mất một số sự tình mà thôi. . . . . . Ô ô ô, tiểu thư mới không phải ngốc tử. . . . . .”

“Ha ha, Xảo Nhi nói đúng, tiểu thư nhà ngươi mới không phải ngốc tử! Có lẽ nàng trước kia có điểm không bình thường, nhưng sau này tuyệt đối sẽ không tái phạm ngốc nữa!” Âu Dương Tiếu Tâm lạnh lùng nhắm mắt, hai đấm gắt gao nắm lại. Đáy lòng xem như hiểu được nguyên nhân mình bị người chán ghét phỉ nhổ, thứ nhất vì mẫu thân của nàng có thân phận đê tiện, thứ hai vì nàng là một ngốc tử. Trong trí nhớ mơ ảo, tựa hồ có một nữ tử đáng thương thường xuyên ngốc hề hề nằm ở trên giường lạnh như băng, phảng phất giống như điên rồi khóc lớn kêu to, đó là nàng sao?

Nhưng là mặc kệ trước kia  nàng là bộ dáng gì nữa , giờ khắc này nàng phi thường xác định, chỉ số thông minh của nàng tuyệt đối không có vấn đề, nàng tuyệt không phải một kẻ ngu.

“Tiểu thư, nô tỳ chỉ biết ngươi không ngốc. Kỳ thật tiểu thư trước kia là phi thường thông minh , chính là ba năm trước đây không biết chuyện gì xảy ra, tiểu thư trong vòng một đêm bỗng nhiên liền biến choáng váng, ngày sau thường thường sẽ phát bệnh, sau đó quên mất rất nhiều chuyện. Bất quá, thời điểm tiểu thư không phát bệnh, lại đem toàn bộ chuyện tình đã quên mất nhớ lại.” Xảo Nhi hình như có chút vui vẻ nói, nàng cho tới bây giờ vẫn không cảm thấy tiểu thư  nhà mình là ngốc tử, cho dù khi tiểu thư nổi bệnh đến té trên đất khóc lớn kêu to, nàng cũng không cho rằng tiểu thư không bình thường.

Tiểu thư rất khổ cũng quá đáng thương, nàng chính là cần phát tiết một chút cảm xúc mà thôi, chứ không phải ngốc tử đâu!

“Xảo nhi, ngươi mới vừa nói cái gì? Ngươi nói ta là ở ba năm trước đây mới đột nhiên biến ngốc? Vì sao lại như vậy? Ba năm trước đây rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?” Âu Dương Tiếu Tâm bỗng nhiên bắt lấy cánh tay Xảo Nhi, vội vàng hỏi.


Bình luận về bài viết này