Đặc công khí phụ – Chương 20.1

Chương 20.1: Sơ kiến rừng đào (1)

Edit+Beta: Min

Vãn Thu Các, Phủ Thừa Tướng.

Trong đình hoa, Âu Dương Tiếu Tâm lười biếng dựa vào lan can, ngẩng đầu nhìn cây liễu xanh tươi lúc đầu hạ, dương hoa bay khắp trời rồi rơi xuống đường, dường như trải lên đó một tầng trắng chiên. Thanh Trì nước chảy giữa từng mảng lá sen xanh đậm,trùng điệp vẽ thành từng vòng tròn trên mặt nước, thật sự là ứng với câu thơ miêu tả cảnh đẹp của Đỗ Phủ “Tảm kính dương hoa phô bạch chiên, điểm khê hà diệp điệp thanh tiễn (Dịch thơ: Thảm hoa dương liễu chan hòa, Xanh xanh mặt suối mượt mà lá sen).”

Phong cảnh tốt đẹp như vậy khiến tâm tình nguyên bản có chút nóng nảy của nàng trở nên trong sáng vui vẻ. Mệt mỏi nghiêm chỉnh cả buổi sáng, giờ phút này mới có điểm rảnh rỗi để thả lỏng một chút.

Bất quá chỗ ở của các tiểu thư đúng là rất tốt, nàng mới được đưa đến Nam Uyển Vãn Thu Các không đến một ngày liền thích nơi này. Trong Các, cảnh trí khúc chiết biến hóa, hoàn cảnh yên tĩnh u nhã, bố cục thiết kế hợp lý, đôi sơn tạc trì,  khởi tạ thụ đình, mỗi một địa phương đều thực linh lung, đường nét độc đáo, nàng muốn không thích cũng khó a.

Nhất là tiểu lương đình hiện nàng đang ở, phía đông kề sát hòn giả sơn, phía tây dựa vào lưu thủy, phía nam hướng về hoa viên, phía bắc gặp thanh trì, hiển nhiên là một gian ẩn tạ lịch sự lại tao nhã, rất tương xứng với tên “Túy Tâm Đình” (túy tâm: say mê), nàng thật là có điểm say mê nơi đây.

“Tiểu thư, người miệt mài cả buổi sáng là vì cái này sao?” Xảo Nhi bưng một mâm điểm tâm đến gần, tầm mắt đảo qua chồng giấy Tuyên Thành trên bàn đá ở lương đình, bất giác vẻ mặt nghi hoặc cùng khó hiểu. “Nhưng những thứ này là gì a, nhiều như vậy, Xảo Nhi một chữ cũng không hiểu.”

“Ha ha, ngươi không biết chữ, biết ta viết cái gì mới kì quái đó.” Âu Dương Tiếu Tâm cười cười lắc đầu, lập tức đi đến ghế đá tao nhã ngồi xuống, tiếp lấy thực điệp (đĩa thức ăn) trong tay Xảo Nhi, lấy một khối bánh bỏ vào miệng, tướng ăn mặc dù không phải thực lịch sự, nhưng khiến Xảo Nhi cảm thấy thẳng thắn đáng yêu.

Bàn tay nhỏ bé của Xảo Nhi nâng cằm lên, mở to đôi mắt tròn nhìn Âu Dương Tiếu Tâm, một hồi lâu mới nghiêng đầu hỏi: “Tiểu thư, Xảo Nhi như thế nào cũng không hiểu được, vì sao người đột nhiên lại biết viết chữ, hơn nữa chữ của tiểu thư còn thực đẹp nữa chứ.”

“Xảo Nhi a, ngươi hỏi ta thì ta hỏi ai, ta vốn biết viết chữ đó chứ, có lẽ trước kia tiểu thư nhà ngươi che giấu mà thôi.” Âu Dương Tiếu Tâm nuốt xuống miệng điểm tâm, ngừng một lát lại ra vẻ kiêu ngạo nói, “Cũng có thể tiểu thư nhà ngươi là thiên tư thông minh hơn người, vô sự tự thông đi.” Nàng cũng thấy kỳ quái, Xảo Nhi rõ ràng nói nàng dốt đặc cán mai, nhưng vì sao những chữ trên sách nàng đều biết không sót một từ? Xảo Nhi còn nói nàng không thông thi từ ca phú, không biết cầm kỳ thi họa, lại càng không hiểu tứ thư ngũ kinh lục nghĩa (Tứ Thư: bốn quyển sách kinh điển của văn học Trung Hoa, được Chu Hy thời nhà Tống lựa chọn làm nền tảng cho triết học Trung Hoa và Khổng giáo; Ngũ Kinh: 5 quyển kinh điển trong văn học Trung Hoa dùng làm nền tảng trong Nho giáo. Theo truyền thuyết, 5 quyển này đều được Khổng Tử soạn thảo hay hiệu đính), nhưng rõ ràng nàng cũng hiểu hết những thứ này. Nàng tin tưởng Xảo Nhi sẽ không lừa nàng, nhưng lại không thể giải thích nổi những điều đó, chẳng lẽ nàng thật là kỳ tài ngút trời vô sự tự thông?

Ha ha, nói không chừng nàng chính là một thiên tài đi! Những thứ nàng biết thực sự rất nhiều, tựa như một chồng giấy Tuyên Thành trên bàn đá kia, đó chính là thành quả lau động suốt một buổi sáng nghiêm chỉnh cực khổ của nàng. Trên đó viết về hình thức quản lý cùng kinh doanh tửu lâu, ngay cả bản thiết kế tửu lâu nàng cũng vẽ ra, còn viết rành mạch phong cách tròn trí và thiết kế bố cục. Nàng viết viết vẽ vẽ hết một buổi sáng, cũng cảm thấy lẫn lộn một buổi sáng, nàng không rõ tại sao mình lại biết mấy thứ này, nhưng mấy thứ này chính là không tự chủ hiện ra trong đầu nàng.


1 bình luận về “Đặc công khí phụ – Chương 20.1

Bình luận về bài viết này