24

Chân đạp hai thuyền kỹ thuật cao

Dịch bởi Maroon


 

 

Loài chó, đặc biệt là chó đực có một thói quen xấu là thích tè vào cột điện để đánh dấu lãnh thổ của nó, chỗ đó nhiễm mùi của con nào sẽ trở thành địa bàn của con đó. Nếu một con chó khác có ý đồ muốn tranh giành, nó sẽ nhe nanh gầm gừ, thủ thế sẵn sàng bảo vệ địa bàn nho nhỏ của mình.

Nhưng các nhà sinh vật học lại không biết một điều, rằng định luật này có lẽ cũng áp dụng đối với những con mèo cái không biết trời cao đất rộng là gì.

Mà điều kiện tạo nên cái tập tính vô sỉ này chính là: một “cây cột điện” cao lớn, đẹp trai chỉ giỏi khiến người ta hăm he giành giựt, cộng thêm một “động vật giống cái” không biết tốt xấu chọc người khác ghét, cùng với Tô Gia Áo người cũng đang ôm cột điện nghiến răng nghiến lợi.

Có thể vì vừa vặn nàng cũng đang đứng dưới cột điện, trùng khớp với tâm trạng mèo cái chiếm địa bàn, cũng có thể là nàng căm ghét con nhỏ Dương Thư Tiệp kia ở một mức độ nào đó, càng có thể là cái “cột điện” xưa nay vẫn luôn tỏ ra ngoan hiền kia lần đầu tiên để lộ ra mị lực đắt giá của hắn.

Đương nhiên, không có khả năng loài vật chỉ vì yêu cột điện mà muốn tranh đoạt nó, thế nhưng chúng tuyệt đối sẽ vì muốn chiếm lấy cái cột điện kia mà nhào vô cấu xé giành giựt với con khác, lý do rất đơn giản, bởi vì cột điện không biết cử động, nó có thể tùy ý muốn làm gì thì làm trong địa bàn của nó, thậm chí là . . . xịt nước tiểu.

Nói chung, cảnh tưởng tuấn nam mỹ nữ chào hỏi nhau trước mắt khiến Tô Gia Áo giận đứng hết cả lông măng, cong người đứng dậy, bộ dạng như muốn giơ cả bốn móng vuốt nhảy ra cắn người.

Nhưng mà động vật giống cái kia lại hoàn toàn không đánh hơi được mùi công kích, không biết xấu hổ giang rộng hai tay hướng về phía Quý Thuần Khanh, vô cùng thân thiết như đang hỏi anh ta có muốn ôm một cái hay không.

Người hiểu lầm không chỉ mình Tô Gia Áo, Quý Thuần Khanh cũng trợn tròn mắt chống cự, khẽ giơ tay lên tỏ ý khước từ.

“Ha ha, thầy Quý à, thầy thật dễ mắc cỡ, em chỉ muốn lấy lại Mi Mi của em thôi mà.” Dương Thư Tiệp nhoẻn miệng cười, ngón tay vẫn còn đặt trên mình con mèo trong lòng hắn, “Mi Mi, qua đây, về nhà thôi.” Cô ta nói chuyện với con mèo nhỏ của mình, nhưng con Mi Mi kia lại hoàn toàn mặc kệ cô ta, giương hai móng vuốt bấu chặt lấy mỹ nam.

“Mi Mi nhà em bình thường cũng không gần gũi với người khác thế đâu, nhưng mà hình như nó rất thích「©xmydux.wordpress.com」thầy Quý.” Dương Thư Tiệp vừa cười nói, vừa đưa tay bắt lại con vật nhỏ bất hợp tác của mình, ấn mạnh nó vào lòng, vuốt ve vỗ về.

Quý Thuần Khanh cúi đầu nhìn vào vòng tay trống rỗng của mình, lại nhìn sang con mèo nhỏ bị ép buộc phải chia lìa với hắn, nhếch mép, “Cô sẽ tắm cho nó chứ.”

“Gì ạ? Tắm á?”

“Tôi lo nó bị nhiễm mùi lạ.” Tỷ như cái mùi nước hoa hôi rình đang tỏa ra trên người cô ta vậy, thật khó ngửi.

“À, thầy yên tâm, mẹ em rất thích sạch sẽ, ngày nào cũng đều tắm rửa cho Mi Mi.” Dương Thư Tiệp hoàn toàn không nhận ra trong lời hắn có ý khác, nên trả lời tỉnh bơ.

“Vậy thì tốt.” Hắn yên tâm, không giải thích gì thêm chỉ chau mày, “Mà nói thật, cô là ai vậy?”

“. . .”

“Chúng ta từng gặp nhau sao?”

“. . . Ha ha. . . thầy Quý thật biết nói đùa, lần trước thầy mua hoa đến thăm Lục Chiêm Đình, chẳng phải chúng ta đã gặp nhau một lần trong phòng bệnh của anh ấy sao?” Ngượng sắp chín cả mặt, Dương Thư Tiệp càng dồn lực xuống ngược đãi con mèo nhỏ trong tay.

“Có sao?” Vẻ mặt mù mịt thoáng nét ngây thơ của hắn, hoàn toàn khiến người ta không hiểu hắn đang cố ý giả ngu hay là thật sự không nhớ rõ, cho đến khi con mèo nhỏ chịu hết nổi sự vuốt ve của Dương Thư Tiệp phải kêu toáng lên “méo méo” vì đau đớn, hắn mới trả lời cho có lệ, “Ờ, hình như. . . chắc là có.” Hắn chỉ nhớ rõ cái thằng bị hắn bay lên đá một cước sợ đến mức không nói nên lời kia thôi, dù sao cái cảnh tượng đó có phần hơi kích động, về phần cô gái, hình như ấn tượng có phần mờ nhạt, cơ bản không đáng bận tâm.

“Nghe nói thầy Quý là giáo viên mới của lớp Gia Áo, sau này bài vở có gì không hiểu, em có thể đến hỏi thầy không?” Dương Thư Tiệp không nhụt chí, tiếp tục dùng giọng nói mềm mại đánh chiếm địa bàn của người khác, “Các giảng viên Đại học sau khi hết giờ thường chẳng thấy tăm hơi đâu hết, những câu hỏi thắc mắc của học sinh bọn em cứ chất thành cả đống lớn, nếu thầy Quý đang ở nhà Gia Áo, sau này chắc là cũng tiện gặp mặt, vì vậy, có vấn đề nào không hiểu, em có thể trực tiếp đến hỏi thầy không?”

Hắn dường như có chút đăm chiêu nhíu nhíu mày, như thể có điều gì khó nói, rồi lắc đầu từ chối thẳng thừng, “Có lẽ không được đâu.”

“Dạ? Vì. . . Vì sao?” Dương Thư Tiệp hình như không ngờ sẽ bị cự tuyệt nên ngẩn ngơ tại chỗ, bởi vì cô ta vốn là kiểu học sinh mà các giáo viên yêu thích nhất, một cô gái ngoan ngoãn ưu tú, có phẩm cách hàm dưỡng, chăm chỉ lại hiếu học.

“Bởi vì thê quân không thích cô, nếu như tôi dạy cô, cô ấy sẽ ghét tôi.” Nói thẳng lý do, không vòng vo tam quốc.

“Thê. . . ý thầy là… Gia Áo?” Hình như đối với việc hắn đã đính hôn cô ta hoàn toàn không tin nổi.

“Còn có nhạc mẫu đại nhân. Mẹ nói hễ nhìn thấy cô là muốn dùng chổi đập vào mặt.”

“. . .”

“Tôi không muốn đưa chổi cho mẹ quét cô đâu.” Bởi vì phụ trách mấy chuyện đưa chổi này mệt chết đi được, hơn nữa chắc chắn cô ta sẽ giơ con mèo nhỏ vô tội ra để làm lá chắn.

Cùng một câu nói, lọt vào tai Tô Gia Áo bỗng nhiên lại mang ý khác, cái “cây cột điện” lẳng lơ đáng ghét này tùy tiện cho người ta xịt nước tiểu vào cũng không biết tránh đi, lo mèo nhà người ta không được tắm, còn lo chuyện bài vở của người ta có tốt không, cuối cùng, còn lo mặt người ta có bị chổi đập vào hay không nữa chứ, không phải chỉ là một cây cột điện thôi sao, lộn xộn cái quỷ gì, chỉ cần mặc kệ ai bày bố cứ việc đứng im chờ người ta đến đấm đá tranh giành mình là được rồi, lo làm tốt chức trách của mình thôi chứ!

“Thê quân, chẳng phải cột điện đều phóng điện tùm lum sao?”

“Phùuu!” Đây là kiểu bẻ cong lý luận gì chứ?

“Giọng oán trách của em quá lớn, anh không cẩn thận nghe thấy.”

Aizz aizz aizz? Không lẽ đoạn phát ngôn thiếu chuẩn mực vừa nãy của nàng toàn bộ tuôn ra khỏi miệng rồi sao? Rốt cuộc anh ta phát hiện nàng đứng sau lưng lầm bầm từ lúc nào?

Nàng chầm chậm ngẩng đầu lên, chỉ thấy Quý Thuần Khanh chớp mắt đã trôi đi đâu mất, còn Dương Thư Tiệp thì đã đến bên cạnh đang đứng trước mặt nàng, vừa nhìn thấy nàng, khóe môi ngoác tận mang tai, khoái chí đến mức hai tròng mắt như đang phát quang. Thực sự là một cây cột điện sức hành động lẫn sức bộc phát đều vượt trên cả tiêu chuẩn.

“Té ra Gia Áo nãy giờ đang nghe trộm.” Dương Thư Tiệp nhấn nhá những chữ thật chối tai, đối với hành vi lén lút của nàng nhướng cao mày không thèm che đậy.

Nàng bị ánh mắt Dương Thư Tiệp khiêu khích, không thèm nói một lời đưa tay ra túm lấy anh chàng bên cạnh, kéo hắn tới gần mình, hếch cằm thị uy, cây cột điện này hiện tại là của Tô gia đại tỷ đây「©xmydux.wordpress.com」, hôm nay đổi lại là một cô gái khác, nàng có lẽ còn vỗ tay chúc mừng bản thân có thể giải trừ hôn ước, không chừng anh ta còn vì thế mà cùng nàng hôn hít một chút, giúp nàng giải thoát khỏi lời nguyền của chiếc vòng phượng, thế nhưng Dương Thư Tiệp kia muốn chấm mút á? Hừ! Đi chết đi.

Quý Thuần Khanh bị lôi kéo mà mặt mày hí hửng, không có phản đối gì đối với hành động khiêu khích của nàng, ngược lại còn buông thõng cánh tay, sượt qua chiếc vòng phượng, rồi nắm lấy tay nàng một cách rất tự nhiên, năm ngón tay dùng chút lực, xỏ vào giữa các ngón tay nàng, siết chặt. Đối với sự chủ động nho nhỏ của nàng, tặng cho một phần thưởng thật to.

“Nếu cô quen biết thê quân của tôi, sau này, còn phải nhờ quan tâm cổ nhiều hơn một chút.”

Quý Thuần Khanh nói tỉnh rụi, ngay cả nét mặt cũng thuần khiết vô hại không hề thay đổi. Có lẽ chuyện sau này cứ để sau này nói, hiện tại hắn muốn lái chủ đề câu chuyện sang hướng khác.

“Quan tâm? Anh biểu nó quan tâm tôi? Tôi cần quái gì sự quan tâm của nó?” Đương nhiên, ý tốt của hắn có người nghe không hiểu, uổng công hắn mở miệng.

“Đương nhiên là bởi vì tính tình em rất là bướng bỉnh, chỉ thích làm đại tỷ, bảo thủ, tự phụ lại không nghe lời ai, lúc nào đó cũng nên sửa lại đi, cứ như vậy khiến người khác cảm thấy rất khó ở chung đó.”

“Anh nói ai khó ở chung!” Tình hình vốn đang yên ổn lại bị anh ta làm cho nồng nặc mùi thuốc súng.

“Không phải bị anh nói trúng, lại cãi nhau với ai rồi hả?”

Bị đâm trúng chỗ đau, nàng á khẩu không thốt được câu nào, chỉ có thể hít sâu một hơi, cắn môi im lặng.

Dương Thư Tiệp quá hiểu có phần tử bạo lực như Tô Gia Áo ở đây, mình sẽ không có chút ưu thế nào, vì vậy phớt lờ Tô Gia Áo, muốn dùng động vật làm cầu nối, cầm lấy chân con mèo vẫy vẫy Quý Thuần Khanh nói: “Mi Mi à, SAY bye bye với thầy Quý đi, bữa khác chúng ta gặp lại nha.”

“Miễn đi, ôm Mi Mi của cô cách xa tôi một chút. Nó hôi quá.”

Một câu sặc mùi thuốc súng lại thốt ra từ cái miệng của một Quý Thuần Khanh hiền lành không có chút lực sát thương, hắn nói xong, vẻ mặt vẫn giữ nụ cười như trước, dắt tay nàng không hề xấu hổ bước ngang qua Dương Thư Tiệp đi về nhà.

“Nè, sao anh quen với con nhỏ họ Dương đó vậy, nó không phải người tốt.” Nàng nói, bất chấp có phải lúc thích hợp hay không, điệu bộ “nhất định phải xía vô không thể tha”.

“Anh biết.”

“Nó bắt nạt bạn tôi!”

“Anh biết.”

“Nó đang dùng mèo quyến rũ anh!”

“. . .”

“Sao anh không nói anh biết?”

“Anh đã nói rồi, anh không thích Mi Mi của cô ta, anh vẫn thích ‘Tiểu Áo thân yêu’ hơn.” Hắn đâu phải là một cây cột điện đứng im bất động mà bất cứ con mèo hoang  nào mò đến cũng đều chấp nhận hết, hắn chỉ quen với một con mèo cái có tên là “Gia Áo” thôi, đồ nhà mình vẫn có có cảm giác thân thiết hơn.

“. . .”

Nàng tròn xoe hai mắt nhìn hắn, thành thật mà nói, ở trước mặt Dương Thư Tiệp, cho tới bây giờ nàng chưa từng là người được bảo vệ, bởi vì nàng nhìn vào có thừa hung hăng thừa dũng cảm thừa vô sỉ, còn một kẻ tri thư đạt lễ như cô ta nhìn vô chỉ thấy thừa đáng thương mà thôi. Nàng 「©xmydux.wordpress.com」 cũng biết tính tình của mình thực sự xấu lắm, đến cả mẹ nàng cũng mắng nàng là một con quỷ lỗ mãng, tính tình ương ngạnh chẳng ai ưa nổi, ra đời chỉ có chịu thua thiệt mà thôi.

Có lẽ nếu nàng sửa đổi tính tình, thì hôm nay sẽ không cãi nhau trở mặt với Yêu Cảnh. Cuộc hẹn lần sau, nàng không thể để xảy ra tình trạng đó nữa.

“Thê quân đang lo lắng cho anh sao?” Hắn quay đầu lại hỏi nàng.

“Chúng ta hôn nhau đi, hôn sâu đó.” Nàng ngẩng đầu hỏi hắn.

Hai câu nói chả liên quan gì đến nhau đột nhiên cùng thốt ra, cả hai đều ngớ người, nàng dường như ý thức được mình đã nói cái gì, gãi đầu bối rối, nhưng mắt hắn chợt chuyển sâu thẳm, nhìn chăm chú vào nàng một lúc, hơi khom người cúi đầu áp mặt, đôi môi mỏng theo lời nàng mà tiến tới, nàng vừa thấy bóng đen sắp sà xuống, vội vàng mím chặt môi, nhắm tịt mắt.

Một luồng khí nóng ẩm ướt thổi vào giữa mũi nàng, hòa lẫn với mùi thơm dịu nhẹ trên người Quý Thuần Khanh, nàng cảm giác được bờ môi hắn đang cách mình không xa, nhưng vẫn không đáp xuống môi nàng.

“Thê quân muốn anh làm một chuyện không ra thể thống gì như thế này, cũng nên cho anh một lý do chứ?” Hắn cảm thấy chỉ có ở nhiệt độ này, đầu óc nàng đang choáng váng mới có thể nói ra sự thật.

Mà hắn dự tính cũng rất chuẩn xác.

“Chẳng phải đều tại cái vòng tay chết tiệt kia sao, nếu như tôi không hôn anh trước, sẽ không thể nào hôn anh ấy!”

“. . .”

Cái bóng trước mặt nàng đột nhiên biến mất, nàng mở mắt ra, thấy anh ta đang xoay đi với khuôn mặt lạnh lùng.

Miệng căng ra thành một đường thẳng dài hết cỡ, hắn đếm bước dưới chân mình, 1,2,3. . .

Hắn dừng lại, cắn răng chau mày, quay người trở lại, lần đầu tiên dùng ánh mắt tàn bạo nhìn trừng trừng vào “tấm bia” trước mặt, nhưng hắn – phối hợp với khuôn mặt dịu dàng đáng yêu và đôi môi mím chặt – trông cực kỳ đáng thương, cái lưỡi nóng bỏng ở giữa đôi môi đang đấu tranh vùng vẫy, hắn chống cự không nổi, liền chịu thua quay trở lại bên người nàng, rút ngắn cự ly ba bước, cúi người ngoạm lấy môi nàng.

Nụ hôn nhẹ nhàng của hắn chầm chậm đáp xuống, đôi môi nóng bỏng áp vào làn da lạnh lẽo trên khóe môi nàng mân mê đầy ám muội, “Mở miệng ra đi. Không phải muốn hôn sâu sao?”

“. . .”

“Ngoan.”

Sự hợp tác của nàng được đáp lại bằng một lời khen thưởng nghe như tiếng mèo kêu, nhưng một phút sau, lại bị trả thù bằng việc mút cắn đầu lưỡi, khiêu khích, gấp gáp, dây dưa.

Hắn cho rằng nàng ít nhiều gì cũng sẽ bịa ra một lý do quang minh chính đại nói với hắn, vì vậy mới dùng chút tâm kế khảo nghiệm nàng, mê hoặc nàng, nhưng nào ngờ moi ra được một lý do chân thật nhất trong lòng nàng, sao lại không biết nói dối chút nào chứ? Một lý do nực cười như thế mà nàng cũng có thể thốt ra được sao.

Hắn bỏ đi, là muốn cho nàng biết, hắn không muốn bị nàng xem như một cái cột điện đánh dấu địa bàn, thế nhưng hắn thực sự rất muốn hôn nàng, biết rõ nàng không phải thật tình muốn nụ hôn của hắn, biết rõ nàng chỉ vì người khác nên mới đòi hôn hắn, biết rõ có thể nàng hoàn toàn không xem đây là hôn, mà chỉ như một bài tập chuẩn bị để hôn người khác, nhưng hắn lại hành động như một kẻ thua cuộc, lại còn không nỡ qua quýt cho xong việc.

Một làn khói thuốc rút lên từ hai lá phổi rồi thoát ra giữa hai môi Tiêu Yêu Cảnh, hắn giựt phăng điếu thuốc trên miệng vứt xuống, dùng hết sức dí nó bẹp nhép trên mặt đất, cảnh tưởng răng môi gắn chặt trước mặt khiến hắn nghĩ bản thân đang bị trêu đùa thảm thương.

Giỏi.

Giỏi lắm.

Nàng từ chối thân mật với hắn, nhưng lại có thể gắn bó như keo sơn với thằng con trai khác, cãi nhau với hắn hẳn chỉ là cái cớ? Đang vội sao? Vội vã về nhà tìm giảng sư đại nhân mà ôm ôm ấp ấp.

Bà mẹ nó, hắn đúng là ngu như bò mới nát óc suy nghĩ cả buổi, tìm kiếm mọi lối thoát, cuối cùng quyết định dẹp bỏ lòng kiêu ngạo lẫn chấp nhận mất mặt đến tìm nàng.

Tô Gia Áo chết tiệt, lại dám chơi trò bắt cá hai tay với hắn, còn quang minh chính đại để cho hắn bắt gặp tại trận!

About Maroon & DuDu

Sometimes people put up walls, not to keep others out, but to see who cares enough to break them down.

Có một phản hồi »

Điều hướng bình luận

  1. reikachan nói:

    Mong bạn dịch tiếp bộ này quá 😦 Mình đọc xong Hương Mật rồi đến bộ này thì cam tâm làm ardent fan của bạn luôn 😦

  2. Ruby Tse nói:

    Iu HM và CCCT lắm lắm lun ý, nhưng mừ cũng iu NCHS lắm sis ui. Lâu ko gặp anh Thuần Khanh nhớ anh ấy lắm hic hic. Nhớ quáaaaaaaaaaaaaaaaa!

Điều hướng bình luận

Share your thoughts